Chuyển đến nội dung chính

Thảo luận: Chế độ quân chủ vượt trội hơn chế độ dân chủ ở những khía cạnh nào?

 Bình luận:

Cyrus Potter: (Phái trung hoà rất mòn mỏi)

Cả hai không loại trừ nhau. Canada, Anh, Úc… đều là những quốc gia quân chủ dưới sự cai trị của cùng một nữ hoàng, nhưng quốc hội của các quốc gia quân chủ lập hiến thực sự điều hành đất nước. Tây-ban-nha, Hà-lan, Đan-mạch, Thụy-điển và nhiều nền dân chủ thành công khác cũng có quốc vương.

Nếu câu hỏi của bạn là “quyền lực chuyên chế được kế thừa theo cách nào, vượt trội hơn dân chủ,” thì tôi sẽ trả lời dưới đây:

Đối với một tổng thống được bầu dân chủ hoặc một thủ tướng được bổ nhiệm, những người thông minh nhất trong số họ có thể làm cho đất nước của họ giàu có hơn, tự do hơn hoặc giàu có hơn so với khi họ nhận được nó, và những người thảm họa nhất trong số họ có thể làm cho đất nước nghèo hơn, bất an hơn và tồi tệ hơn vào cuối nhiệm kỳ của họ.

  Nghe có vẻ không phải là một sự ca ngợi đặc biệt cao đối với nền dân chủ, nhưng vấn đề với chế độ độc tài là trong khi những nhà độc tài thông minh nhất có thể mong đợi nhiều thành công hơn so với các đối thủ dân chủ của họ, những nhà độc tài nhỏ hơn và bình thường hơn có thể đẩy một quốc gia xuống mặt đất và khiến nó bị tàn phá trong nhiều thập kỷ tới.

Các tính toán về những rủi ro và lợi nhuận tiềm ẩn của quyền lực tuyệt đối và trách nhiệm giải trình, cũng như sự cân bằng hiến pháp trong lịch sử thường nghiêng về cách tiếp cận thận trọng hơn.

Vì vậy, hãy trả lời câu hỏi của bạn một cách ngắn gọn hơn: Quyền lực tuyệt đối cho phép những tiến bộ vô đạo đức mà một nền dân chủ không thể đạt được, nhưng cái giá phải trả là hàng thập kỷ đặt tương lai lâu dài của một quốc gia vào tay những người thường bị hoang tưởng, vô trách nhiệm và không đáng tin cậy.

Christian Winter: (Kiến trúc sư phần mềm cao cấp [2016–nay])

Là thời gian phản ứng. Quá trình phát hiện ra các quyết định dân chủ rất chậm. Nó cần có khả năng duy trì các nguyên tắc dân chủ. Các biện pháp đối phó có thể được kích hoạt nhanh hơn nếu một quân vương với bàn tay che trời đã đưa ra tất cả các quyết định quan trọng.

Một quân vương khôn ngoan, nhân từ sẽ tốt hơn nền dân chủ. Thật không may, trong lịch sử, điều này là cực kỳ hiếm. Ngay cả khi bạn thực sự tìm thấy một cái, bạn gần như chắc chắn rằng cái tiếp theo sẽ lại là một cái gì đó không khôn ngoan, độc hại, hoặc cả hai. Trong nền dân chủ, bạn chỉ cần bầu ra một nhà lãnh đạo mới. Trong một nền quân chủ, bạn sẽ bị ám ảnh bởi những con số như thế này.

Nick Hampton:

Lý lẽ tốt nhất mà tôi đã nghe về chế độ quân chủ là như sau: Hệ thống triều đại khuyến khích tư duy lâu dài của chính quyền. Nếu một vị vua muốn con trai kế vị vương quốc của mình, ông ấy sẽ quan tâm đến sự ổn định lâu dài hơn là một chính trị gia có nhiệm kỳ hạn chế.

Hannah MacAndrews: (Tiến sĩ Luật, Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London)

Chỉ có một: thà con quỷ mà bạn biết còn hơn thiên thần mà bạn không biết.

Dưới chế độ quân chủ, ai cũng biết chính quyền có quyền lực tối thượng đối với nhân dân.

Nền dân chủ thực sự được xây dựng bởi những người sáng lập, bởi vì cử tri có quyền lực tối cao đối với chính quyền của họ.

Tuy nhiên, chính quyền Lincoln đã chinh phục các bang dưới sự cai trị của đế chế tội phạm, và kể từ đó, chính quyền có quyền lực tối cao đối với cử tri, mặc dù nói với họ rằng đó là “chính quyền của nhân dân”.

Vì vậy, hiện nay, chế độ quân chủ bị lên án là quỷ dữ, trong khi nền dân chủ được tuyên bố là thiên thần; nhưng đây là một thiên thần mà họ không biết.

Răzvan Sandu: (Học Đại học Kỹ thuật Xây dựng và Công nghệ Bucharest [tốt nghiệp năm 1996])

Bản thân vấn đề này được thể hiện rất tệ, bởi vì một chế độ quân chủ lập hiến hiện đại, thực tiễn là một nền dân chủ, chứng minh rằng một người không đồng hóa “dân chủ” với “dân chủ xã hội chủ nghĩa” (tức là chủ nghĩa cộng sản), đó hoàn toàn không phải là một nền dân chủ.

Tuy nhiên (giả sử “dân chủ” có nghĩa là “một quốc gia được cai trị hoàn toàn bởi lá phiếu của những người bình thường”), tôi sẽ cố gắng trả lời câu hỏi của bạn.

1.     Chế độ quân chủ lập hiến là một điểm cố định, một cực ổn định trên nền chính trị của các đảng chính trị quốc gia, trên lá phiếu, trên chiến dịch vận động tranh cử, v.v.

2.     Quân vương là hiện thân của quốc gia và các mục tiêu chính của nó, mang lại niềm tự hào lâu dài cho mọi thần dân (đây là một tổng thống với nhiệm kỳ 4 năm – về cơ bản, ông chỉ là một nhân viên hành chính – một vai trò không thể viên mãn).

3.     Một hảo quân vương có sự hiểu và đánh giá cẩn thận lợi ích quốc gia lâu dài, thực sự của thần dân mình. Ông ấy/bà ấy thường biết chi tiết về lĩnh vực này nhiều hơn bất kỳ bộ trưởng, chính trị gia hoặc thư ký dân cử nào.

4.     Trong các chiến dịch bình thường, quân vương không thể bị “tống tiền” (đạo đức, tài chính, v.v.). Về cơ bản, bạn không thể nói với một quân vương rằng “nếu bạn vận động hành lang cho mục tiêu cá nhân hoặc kinh doanh của tôi, một khi được bầu, tôi sẽ bỏ phiếu cho bạn cho vị trí cao cấp này.”

5.     Khi đất nước gặp khó khăn, quân chủ thường có quyền lực cuối cùng (bảo lưu) để phá vỡ các khóa chính trị lớn (hiến pháp, chính phủ).

6.     Quân vương đoàn kết tinh thần của các thần dân và thúc đẩy các lực lượng chính trị xung đột khác làm việc vì lợi ích của quốc gia bằng cách tìm ra các điểm chung thỏa hiệp mà làm cho đối thoại có thể xảy ra. Nói cách khác, các quân vương thường quyết định các lực lượng chính trị nâng cao ý tưởng của họ lên trên sự ích kỷ cá nhân và các mục tiêu ngắn hạn. Ví dụ, ở Romania, chỉ có Nữ hoàng Elizabeth I của Romania – vợ của “Thái tổ khai quốc” Carol I – mới có thể thuyết phục các gia đình quý tộc giàu có khác nhau quyên góp một số tiền lớn để xây dựng bệnh viện (vào thời điểm đó hoàn toàn không có tại Romania). Bà đã làm điều này theo tấm gương cá nhân, tự quyên góp và tạo ra một “cuộc đua tự hào” về quyên góp giữa các gia đình cao cấp ở Romania.

Tất nhiên, còn nhiều khía cạnh khác về tính ưu việt của chế độ quân chủ, nhưng tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết hơn, điều này sẽ quá dài hoặc dành cho từng quốc gia cụ thể.

Ernest W. Adams: (Cử nhân ngành Triết học)

Nếu cả chế độ quân chủ và chế độ dân chủ đều không phải là hình thức tốt nhất của chính quyền, thì đó là gì?

Tôi nghĩ về lâu dài, một khi chúng ta ngừng cạnh tranh tài nguyên, thoát khỏi quốc gia dân tộc (chúng ta đang nói đến 200–500 năm sau) thì chính quyền sẽ làm như Hệ thống điều khiển không lưu hiện nay. Các nhà quản lý được đào tạo bài bản, đáng tin cậy, về cơ bản ẩn danh sẽ quản lý thế giới, đảm bảo mọi thứ được chuyển đến nơi cần thiết một cách suôn sẻ và an toàn. Họ sẽ không được lựa chọn bởi mối quan hệ mà được lựa chọn bởi năng lực và khí chất. Người muốn có quyền lực thì nhất định không được làm công việc này.

Hãy nghĩ xem ai làm điều khiển không lưu bây giờ. Không ai thực sự biết họ là ai, nhưng không sao. Tất cả mọi người trong thiên hạ đều tuyệt đối phục tùng họ. Họ có đầy đủ quyền lực, nhưng chúng ta tin tưởng họ vì chúng ta chắc chắn rằng họ chỉ đặt lợi ích tốt nhất của chúng ta vào tâm trí. Ngoài ra, không có cơ chế để điều khiển viên không lưu tham ô tiền bạc hay tích lũy thêm quyền lực cho bản thân. Họ là những nhà độc tài nhân từ.

  Đây là hình thức chính quyền tốt nhất: Những người rất giỏi điều hành chính quyền, chúng tôi hoàn toàn chắc chắn rằng họ chỉ đặt lợi ích tốt nhất của chúng ta trong tâm trí.

Tomaž Vargazon: (Người thực hành vô thần)

Nền dân chủ có lợi gì so với chế độ quân chủ?

Dân chủ và chế độ quân chủ xác định hai khái niệm khác nhau. Dân chủ mô tả một số đặc điểm mà một quốc gia có thể có, và chế độ quân chủ chỉ đơn giản là chức danh nguyên thủ quốc gia.

Nhưng tôi nghĩ câu hỏi của bạn không phải là về điều đó, mà là bạn muốn so sánh lợi thế của nền dân chủ với chế độ quân chủ chuyên chế.

Chế độ quân chủ chuyên chế có nghĩa là nguyên thủ quốc gia đồng thời là người đứng đầu chính phủ (quyền hành pháp), chánh án quốc gia và chánh án lập pháp. Ông có thể có một Hội nghị Quốc dân hoặc một hình thức khác của hội đồng để giải quyết các công việc hàng ngày, và ông cũng có thể có một thẩm phán, nhưng về nguyên tắc, bất cứ lúc nào, lời nói của ông đều đứng trên tất cả.

Nền dân chủ mà chúng ta sẽ xem xét là nền dân chủ tự do đại diện, nền dân chủ mà bạn có thể đã quen thuộc – ba nhánh quyền lực, các quan chức được bầu, hoặc thông qua hoặc thi hành luật pháp; cộng với một cơ quan tư pháp riêng biệt, độc lập, tôn trọng quyền tự do tiếng nói và ngôn luận, báo chí, hội họp… của các nhóm thiểu số.

Như đã định nghĩa ở trên, lợi thế của nền dân chủ so với chế độ quân chủ là trách nhiệm giải trình. Các cơ chế đã được thiết lập cho phép các nhà hoạch định chính sách được đánh giá cao về hành động của họ. Nếu bạn nói dối và ăn cắp một túi phân, cử tri có cách để buộc bạn phải chịu trách nhiệm về điều đó trong vòng vài năm.  Đó là một lợi ích to lớn bởi vì nó ngăn chặn những hành vi thái quá nghiêm trọng nhất. Điều này cũng làm cho việc không đáng sợ trong công việc của bạn trở thành điều kiện tiên quyết để duy trì nhiều hơn một nhiệm kỳ.

Đây là những lợi ích to lớn so với chế độ quân chủ chuyên chính, nơi các cơ chế điều chỉnh này không hề tồn tại. Vâng, bằng các cách khác để đảm bảo rằng chúng có thể, nhưng lịch sử cho thấy rằng các cơ chế khác hiếm khi kéo dài hơn một thế hệ (30 năm) và thường là không. Cơ chế này hoạt động lâu hơn đối với nền dân chủ, 60 năm là dễ dàng, 200 năm không phải là chưa từng thấy, và tại thời điểm này, nó thậm chí có thể là vô thời hạn (chưa có định luận về điều này).

Một lợi ích khác là trong một nền dân chủ, khi người cầm quyền mất quyền lực, bạo lực là cực kỳ hiếm. Điều này thực sự có thể xảy ra, nhưng nếu việc kế vị không được chuẩn bị tốt, nhiều quốc gia độc tài thường phải đối mặt với một cuộc nổi dậy, nếu không muốn nói là một cuộc nội chiến hoàn toàn. Ngay cả khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ, có thể sẽ có những cuộc thanh trừng và nhiều người sẽ bị bắn giết, điều này sẽ gây bất mãn cho tất cả những người liên quan.

  Vâng, nền dân chủ không hoàn hảo, họ có thể đi vào vết xe đổ, nhưng ngăn chặn đổ vỡ tốt hơn là chế độ chuyên chính. Đó là lợi thế của nền dân chủ so với chế độ quân chủ chuyên chế: nó có nhiều khả năng đóng vai trò tốt hơn trong thời gian dài hơn.

Ernest W. Adams: (Tư vấn thiết kế trò chơi, tác giả, giáo sư)

Hệ thống chính trị nào ổn định hơn: quân chủ hay dân chủ?

Hầu hết các nền dân chủ hiện đại trên thế giới đều rất yếu và dễ bị lật đổ thường xuyên bởi các cuộc đảo chính quân sự vì họ không có truyền thống pháp quyền mạnh mẽ. Bản thân nền dân chủ là một hình thức yếu kém của chính quyền vì nó liên tục thay đổi lãnh đạo của mình. Biện pháp duy nhất là một công chúng và quân đội tuyệt đối cam kết duy trì luật pháp.

Ở hầu hết các quốc gia khác trên thế giới, việc Donald Trump đắc cử sẽ không được dung thứ. Ông ta sẽ bị lật đổ bởi một cuộc đảo chính. Tôi không muốn điều đó xảy ra ở Mỹ. Chúng ta thà chịu đựng một tổng thống tồi tệ còn hơn là mạo hiểm phá vỡ truyền thống chuyển giao quyền lực một cách hòa bình của đất nước.

Các quân vương xấu có xu hướng bị thay thế bởi các quân vương khác. Chế độ quân chủ được duy trì như một hệ thống, nhưng bản thân chính phủ thì không.

Tôi sẽ nói đây là một cuộc thanh trừng. Một nền dân chủ ổn định là điều hiếm hoi (các nước phương Tây làm tốt nhất) và một nền quân chủ chuyên chế ổn định cũng vậy.

Chế độ quân chủ lập hiến, tức là chế độ quân chủ dân chủ, có thể kết hợp những đặc điểm tốt nhất của cả hai. Trong thời kỳ bất ổn của nền dân chủ, quốc vương vẫn tồn tại và trong thời kỳ bất ổn của quân vương, chính phủ vẫn tồn tại.

Nước Anh là một ví dụ điển hình. Cuộc khủng hoảng thoái vị của Edward VIII khiến mọi người bất an, nhưng chính phủ vẫn tiếp tục làm việc; nó không gây nguy hiểm cho trật tự công cộng. Tương tự như vậy, ngay cả khi quốc hội không thể thành lập một liên minh và nhà nước tạm thời không có lãnh đạo, quốc vương vẫn ở trên ngai vàng để đảm bảo với người dân rằng nhà nước tiếp tục là một thực thể.

Alex Mann: (Nhà sử học [2017–nay])

Chế độ độc tài có thể tốt hơn chế độ dân chủ? Xin nêu một số ưu điểm.

Không, hầu như không bao giờ, nó liên quan đến sự sụp đổ cơ bản của quyền lực và cách thức hoạt động của nó.

Nhiều người sẽ nói rằng một nhà độc tài giỏi sẽ có lợi thế. Ví dụ, nó hiệu quả hơn nhiều vì không cần phải bỏ phiếu. Các nhà độc tài có thể làm bất cứ điều gì họ muốn ngay lập tức, trong khi các quan chức được bầu phải mất hàng tháng để các chính trị gia khác đồng ý với bất kỳ đạo luật nào.

Tuy nhiên, chế độ độc tài chưa bao giờ tốt hơn chế độ dân chủ. Ngay cả một chế độ độc tài với những nhà độc tài thiên tài, chu đáo và có năng lực cũng tệ hơn là một nền dân chủ tồi, vì những lý do sau đây.

Đó là quyền lực – mọi thứ đều là quyền lực.

Trong bất kỳ cơ cấu quyền lực nào – cho dù đó là học khu địa phương hay chính quyền quốc gia – đều có những quy tắc không thể tránh khỏi phải tuân thủ.

1.     Có chìa khóa dẫn đến quyền lực

2.     Chìa khóa PHẢI được chi trả

Bây giờ, điều này có nghĩa là gì?

Chúng ta hãy tạo thành một quốc gia biểu tượng cho tất cả các chế độ độc tài – chúng ta sẽ gọi nó là Nhà nước Alexandria.

Ở Alexandria, có một người đứng đầu – Alex Mann tài năng và xảo quyệt. Nhưng Alex Mann chỉ là một con người, anh ta không thể làm tất cả.  Anh cần các tướng lĩnh, đại úy cảnh sát, các nhà lãnh đạo tôn giáo, các nhà báo, các nhà quản lý, các nhà lãnh đạo doanh nghiệp và nhiều nhà lãnh đạo hơn nữa để điều hành đất nước của mình.

Những người này là chìa khóa quyền lực, và tất cả đều giữ Alex Mann trên ngai vàng.

Bạn nghĩ công việc của Alex Mann là gì? Rất dễ dàng – công việc của anh ta là chuyển tiền từ mọi người vào túi chìa khóa của anh ta. Đúng rồi. Bản thân chìa khóa của mỗi quyền lực là một cấu trúc quyền lực mà họ cần phải trả tiền cho cấp dưới để được hạnh phúc. Nếu chìa khóa bán khống tiền, họ sẽ nhanh chóng tìm người thay thế.

Vì vậy Alex Mann cần lấy tiền của người dân để trả cho giới thượng lưu để duy trì quyền lực của mình. Có thể Alex làm việc như một nô lệ, có thể Alex tạo ra luật pháp, và anh ta có thể đặt ra mức thuế theo ý mình – ai mà biết được.

Ngay cả khi Alex muốn giúp đỡ những người mà anh ấy thực sự không thể.

·       Nếu Alex dùng sự giàu có của đất nước để giúp đỡ mọi người, đối thủ cạnh tranh có thể cung cấp chìa khóa tiền bạc. Họ có thể nói: “Này, ông ấy đã lãng phí hàng triệu đô la vào trường học. Nếu ông để tôi nắm quyền, tôi sẽ cho ông số tiền đó.”

·       Nếu Alex muốn giúp người dân của mình giàu có hoặc đối xử tốt với họ, đối thủ có thể nói chìa khóa, miễn là người đó nắm quyền, hắn sẽ tăng gấp đôi số tiền cho họ.

Nếu Alex muốn tiếp tục nắm quyền, ông phải bòn rút càng nhiều của cải của người dân càng tốt và chuyển nó vào đúng túi. Nếu không làm được điều này, nó sẽ dẫn đến một cuộc đảo chính (Alex sẽ bị đầu một nơi thân một ngả).

Bây giờ Alex có một số cách để giải quyết vấn đề này.

1.     Chủ nghĩa phát-xít. Nếu anh ta có thể làm cho toàn bộ hệ thống bị cực đoan hóa và tỏa sáng về mặt ý thức hệ, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều, được tha thứ rất nhiều bởi những người đã thấm nhuần thành những kẻ cực đoan. Vấn đề là, nó thường chỉ hoạt động được một nửa, không giúp được gì cho người dân-nó chỉ giúp Alex giữ được cương vị của mình.

2.     Chế độ độc tài cực đoan. Hoàng đế La-mã có thể được gọi là những kẻ độc tài, những người không trả tiền cho vấn đề chìa khóa. Họ đã làm một chút, nhưng không tệ đến thế. Tại sao lại như vậy? Hoàng đế La-mã sở hữu phần giàu có nhất của đế chế. Tiền thuế và của cải của tất cả các nước đều chảy vào túi của họ. Họ giàu có đến mức không ai có thể cạnh tranh được. Họ có thể chi trả cho quân đội, bắt đầu các dự án phúc lợi, xây nhà tắm công cộng, sống xa hoa nhưng vẫn có của cải để dành.

a.     Điều này thật sự rất khó thực hiện, nếu một nhà độc tài là xấu – có nghĩa là bạn không thể loại bỏ ông ta.

Vậy tại sao dân chủ lại tốt hơn?

Trong nền dân chủ hay nền cộng hòa, chìa khóa của quyền lực là cử tri. Ở hầu hết các nền dân chủ, các chính trị gia sử dụng rào cản bỏ phiếu để xem xét. Bạn có khối dân tộc, khối giàu có, khối nghề nghiệp, khối tuổi tác và khối giới tính.

Các quy tắc đều giống nhau – có chìa khóa quyền lực thì phải cẩn thận. Tuy nhiên, trong một nền dân chủ, chìa khóa của quyền lực là những khối bỏ phiếu này.

Để tiếp tục nắm quyền, bạn phải có lợi cho chìa khóa mà bạn được bầu. Giảm thuế cho tầng lớp trung lưu, không có phúc lợi cho người nghèo, hoặc mở rộng kinh tế sang các khu vực thuộc sở hữu của người thiểu số là những ví dụ.

Do đó, trong các nền cộng hòa/dân chủ, chính quyền cần giúp đỡ những người dân bình thường để có thể tiếp tục nắm quyền. Đó là lý do tại sao nền dân chủ có thể sinh sống tốt hơn so với chế độ độc tài.

Chế độ độc tài có những lợi thế nhất định. Tất nhiên, chúng hiệu quả hơn, nhưng cuối cùng, chúng thúc đẩy sự lạm dụng, áp bức và bạo lực một cách tích cực. Một nhà độc tài tử tế là một nhà độc tài chết ngắt, chỉ những người độc ác và khao khát quyền lực mới có thể giữ được vị trí của họ.

Tất cả những điều này đã được mở rộng trong cuốn sách Cẩm nang dành cho các nhà độc tài (The Dictators Handbook) mà tôi rất muốn giới thiệu cho bất kỳ ai quan tâm đến chính trị.

Shivangi Chauhan: (Quan tâm đến chính trị, bị phủ quyết bởi Chidella Karunakar, Thạc sĩ Khoa học về Hóa học và Chính trị, Trường Kỹ thuật RVR và JC [2004])

Quân chủ và dân chủ cái nào tốt hơn?

Hãy đi sâu phân tích.

Nói đến chế độ quân chủ là không thể không nghĩ đến Dubai (dưới chế độ quân chủ chuyên chế).

Ai chưa từng nghe đến Dubai? Kiến trúc đẹp, khách sạn sang trọng, cuộc phiêu lưu và giấc mơ cho tất cả mọi người!

Nhưng không phải lúc nào Dubai cũng như vậy. Nhìn Dubai xưa:

Đây là cách hoạt động kinh doanh tại các cảng cũ của Dubai trong quá khứ:


Và Dubai mới:

·       Dubai là một trong bảy tiểu vương quốc của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, cùng nhau tạo thành một chế độ quân chủ liên bang.

·       Mãi đến năm 1960, dầu mới được phát hiện ở Dubai. Ngoài ra, Dubai cũng không sở hữu dầu mỏ như các quốc gia vùng Vịnh khác, chỉ có 5% nền kinh tế dựa vào dầu mỏ.

·       Dubai là lựa chọn hàng đầu của khách du lịch với tỷ lệ tội phạm gần như không đáng kể.

·       Người đứng sau biến động này: H H Sheikh Muhammad Bin Rashid Al Makhtoum.

·       Dubai là tầm nhìn của Sheikh Rashid.

·       Ông đã dành 45 năm để biến Dubai thành nơi mà chúng ta thấy ngày nay.

Khi một nhà báo Mỹ hỏi tại sao ông lại vội vàng như vậy, bất kỳ ai cũng nghĩ rằng sẽ có những điều như vậy trong 10-20 năm tới. Sheikh trả lời:

-      Tại sao tôi phải để người của tôi chờ 20 năm? Tôi muốn người dân của tôi bây giờ có những bệnh viện tốt nhất và bây giờ được học ở những trường học tốt nhất. Bây giờ chúng ta sẽ có tất cả những gì mà người khác mơ ước có trong 10–20 năm tới.

Dubai đã đạt được mọi thứ dưới chế độ quân chủ chuyên chế.

Từ những bức tường cổ kính của Dubai xưa đến tòa tháp Burj Khalifa cao nhất thế giới, Dubai đã đi một chặng đường dài.

Rabri Devi làm Thủ hiến bang Bihar:

Ngày hôm đó, khi một bà nội trợ giản dị, nhút nhát bị kéo từ nhà bếp đến Bihar, dân chủ đã bị đùa giỡn. Rabri Devi hoàn toàn không có kinh nghiệm và không quan tâm đến chính trị. Chồng bà, Lalu Yadav, phải đối mặt với các cáo buộc trong vụ án tham nhũng thức ăn chăn nuôi. Để nắm quyền điều hành chính quye, ông ta đưa bà ta vào vị trí thủ hiến.

Tiền của người dân được chi cho các hoạt động bầu cử quy mô lớn. Những người được bầu không chỉ bị phát hiện tham nhũng mà còn để lại một người kế nhiệm không thể chấp nhận được. Hoàn toàn thất bại và lạm dụng dân chủ.

Năm 2010, bà Rabri Devi đã mất hai ghế cạnh tranh. Bà cũng thất cử tại Lok Sabha.

Hành động thâu tóm quyền điều hành đất nước này đã bị chỉ trích nặng nề, nhưng nó được thực hiện nhân danh dân chủ.

Hai ví dụ trên rất khó so sánh, nhưng trong bối cảnh vấn đề này.

Những người cai trị dưới chế độ dân chủ hay quân chủ cuối cùng cũng là con người. Cả nền dân chủ và chế độ quân chủ đều không hoàn hảo. Trong nhiều trường hợp, chúng bị sử dụng sai mục đích. Để đưa nền dân chủ/quân chủ trở nên hoàn hảo, tất cả phụ thuộc vào những người thực hiện.

Tài năng lãnh đạo là định nghĩa tốt nhất về chế độ độc tài/quân chủ.

Chỉ cần nó chạm vào tâm hồn bạn, tôi sẽ viết ra…

Mark Calvert-Foster: (đang đi học)

Sự khác biệt giữa chế độ dân chủ và chế độ quân chủ nằm ở hai khía cạnh nào?

Cả hai không loại trừ nhau.

Sáu trong số mười nền dân chủ hàng đầu thế giới có quân vương làm nguyên thủ quốc gia.

Jacob Atkinson: (Người ủng hộ chế độ quân chủ lập hiến, người theo chủ nghĩa tự do cổ điển.)

Chế độ quân chủ tốt hơn chế độ dân chủ?

Đối với tôi là chế độ quân chủ lập hiến. Trái ngược với những gì một số người khẳng định, quân chủ lập hiến có quyền lực chính trị, mặc dù rất nhỏ. Ví dụ, Anh là một chế độ quân chủ lập hiến nghị viện. Quân vương được kỳ vọng sẽ trị vì, chứ không phải cai trị; đó là những gì Quốc hội làm. Anh Quốc cũng có một hiến pháp chưa được pháp điển hóa, mà trên thực tế nước này thực hiện theo các thông lệ và truyền thống. Theo thông lệ, quân vương ban cho mỗi dự luật một chuẩn mực hoàng gia để trở thành một dự luật của quốc hội và do đó trở thành luật. Quân vương có một số quyền lực duy trì, nhưng bây giờ có xu hướng không sử dụng chúng, vì một số quyền lực gây tranh cãi hơn, chẳng hạn như phủ quyết một dự luật trong Quốc hội và giải tán Quốc hội một cách tự do, có thể tạo ra một cuộc khủng hoảng hiến pháp, có thể dễ dàng tuyên bố ngai vàng bị bỏ trống và bãi bỏ Đạo luật Định cư (1701).

Chế độ quân chủ lập hiến xuất sắc vì:

 

1.     Họ làm giảm tham nhũng, không giống như các nước cộng hòa (suy nghĩ về Trump, gia đình trị, v.v.) vì người cai trị có thể tồn tại lâu hơn với tư cách là nguyên thủ quốc gia.

2.     Các nguyên thủ quốc gia là một vai trò tích cực, nhưng họ có rất ít quyền lực chính trị, vì vậy họ không thể phản đối tiến trình bầu cử dân chủ bằng cách bỏ qua các sắc lệnh hành pháp của Quốc hội, cơ quan lập pháp của đảng Dân chủ, giống như Tổng thống Mỹ.

3.     Thừa kế cha truyền con nối có nghĩa là người dân cảm thấy hài lòng và an toàn vì họ biết ai là người kế vị ngai vàng tiếp theo mà không phải trải qua sự hỗn loạn trong việc lựa chọn nguyên thủ quốc gia tiếp theo.

4.     Quyền lực của chính phủ và quốc hội đến từ quân vương. Ví dụ, Văn phòng Thủ tướng được tạo ra từ quyền lực tách biệt khỏi Hoàng gia, do đó, Thủ tướng phải hoạt động trong phạm vi văn phòng của mình và phù hợp với Hiến pháp (hệ thống hóa hoặc những người khác).

5.     Hiến pháp được luật hóa có nhiều cách hiểu khác nhau, trong khi quân vương đảm bảo tính liên tục của quốc gia. Bằng cách trao cho nhà nước một bộ mặt nhân văn, quân vương có thể giành được sự tôn trọng của người dân theo cách mà những tờ giấy không thể làm được. Quân vương và thượng viện cũng đưa ra một số biện pháp đối trọng trong chương trình nghị sự của chính phủ để ngăn họ thông qua các đạo luật phi dân chủ.

6.     Chi phí rẻ: Chế độ quân chủ Anh tiêu tốn 200 triệu bảng, trong khi người đóng thuế Mỹ chi 1,5 tỷ USD mỗi năm cho nhiệm kỳ tổng thống. Liệu một số người Mỹ có nghĩ đến việc từ bỏ liên bang và trở lại vương miện? Chúng tôi rất vui khi bạn trở thành một thành viên của Khối thịnh vượng chung!

Để biết thêm thông tin về chế độ quân chủ lập hiến, truy cập: https://www.repository.cam.ac.uk/bitstream/handle/1810/245268/Philosophy%20News%2011%202014.pdf?sequence=1&isAllowed=y tr.7–8.

Tuy nhiên, tôi có thể hiểu tại sao mọi người sẽ thích các hệ thống khác:

Chi phí duy trì chế độ quân chủ; Chế độ quân chủ Anh chi 200 triệu bảng mỗi năm, một số người cho rằng số tiền này có thể được nhà nước chi tiêu tốt hơn cho những việc khác. Hiện tại, con số này thậm chí không thể bù đắp được khoản thiếu hụt 2 tỷ bảng trong chi tiêu cho NHS! Hơn nữa, chính quyền có đủ tiền để chi tiêu bởi vì họ kiểm soát

Ngành du lịch và sự bùng nổ con cái trong hoàng gia, và quỹ di sản hoàng gia trị giá 2 tỷ bảng Anh thúc đẩy chi tiêu tiêu dùng và thực sự giúp kinh tế Anh tăng trưởng!

“Dân chủ hơn”. Một số người cho rằng việc bãi bỏ chế độ quân chủ sẽ mang tính dân chủ, nhưng với sự hỗn loạn tuyệt đối của tiến trình dân chủ hiện nay, tôi nghĩ chúng ta cần phải giữ nó thêm một thời gian nữa. Ngoài ra, thủ tướng được lựa chọn bởi quân vương, không phải do bầu cử; mặc dù họ có thể tự lựa chọn, các quân vương thường mời lãnh đạo của phe đa số trong Hạ viện thành lập chính phủ.

Connor Dalton: (Sống tại Canada)

Giống như bất kỳ chính quyền độc tài nào, nó có thể hành động nhanh chóng.

Trong một nền dân chủ, bạn có những cuộc tranh luận, thảo luận, và cuối cùng bạn có được một nghị quyết.

Trong một chính quyền độc tài, bạn có thể phản ứng nhanh chóng với các vấn đề và xử lý các vấn đề một cách nhanh chóng.

Đó sẽ là lợi thế chính.

Dave Janney: (Tôi đã bỏ phiếu cho ít nhất sáu đảng khác nhau)

Chúng không loại trừ lẫn nhau, chúng ta có cả hai.

Nhưng tôi nghĩ rằng bạn đang đề cập đến một nền quân chủ thống trị, giống như chúng ta đã làm trước khi có nền dân chủ.

Một chế độ quân chủ cai trị cũng giống như một nhà độc tài, và lợi ích của việc này là bạn có thể hoàn thành mọi thứ mà không cần phải tranh cãi. Tất nhiên, khi người cầm quyền đi chệch hướng, các vấn đề sẽ nảy sinh, như thường xảy ra, chứ nếu không, nền dân chủ sẽ không được phát minh.

Awdhesh Singh: (Cựu viên chức Sở thuế vụ, Nhà giáo dục UPSC, Huấn luyện viên quản lý thời gian)

Dân chủ, độc tài hay quân chủ, chế độ nào là tốt nhất?

Trong cuốn sách Chính trị học, Aristotle giải thích rằng con người có hai loại: chủ nhân và nô lệ. Ông giải thích,

Chủ chỉ là chủ của nô lệ; hắn không thuộc về hắn, và nô lệ không chỉ là nô lệ của chủ sở hữu, mà hoàn toàn thuộc về hắn. Qua đó, chúng ta thấy thế nào là bản chất, nhiệm vụ của nô lệ; những người sinh ra không phải là người của mình mà là người khác, sinh ra là nô lệ;

Ba chế độ chính trị phù hợp với ba loại người,

1: Dân chủ

Dân chủ là ‘nhân dân làm chủ’. Trong các nền dân chủ, người dân tự cai trị thông qua các đại biểu mà họ bầu ra trong các cuộc bầu cử. Người được đa số bầu lên nắm quyền, trở thành thủ tướng hoặc tổng thống.

Như vậy, một nền dân chủ tốt là một nền dân chủ mà đa số người dân đều có tư duy “làm chủ”.

Một người lý trí bao giờ cũng là bậc thầy, quyết định của mình dựa trên suy nghĩ, lý luận của chính mình. Hắn không bao giờ có thể trở thành nô lệ của bất cứ ai hay hệ tư tưởng nào.

Vì vậy, dân chủ là phù hợp nhất với một xã hội mà hầu hết mọi người đều có lý trí.

2: Chế độ độc tài

Chế độ độc tài là chế độ quyền lực. Trong một nền dân chủ, không có tiêu chuẩn cho những người cầm quyền và những người có nhiều quyền lực hơn.

Như Huân tước Acton đã nói một cách khôn ngoan, quyền lực có liên quan chặt chẽ với tham nhũng, “Tham nhũng quyền lực, tuyệt đối tham nhũng quyền lực.”

Hơn nữa, chuyên chế có nghĩa là bạn không thể nghi ngờ quyết định của một nhà độc tài, nếu không bạn sẽ mất mạng. Điều này có nghĩa là bạn không thể sử dụng đầu óc lý trí của mình để đánh giá quyết định đó có đúng hay không.

Bạn phải đơn giản là tuân theo mệnh lệnh, chứ không phải dùng suy nghĩ của mình giữa những kẻ độc tài.

Chế độ độc tài chuyên quyền phù hợp nhất với một xã hội mà đa số người dân đều bất hợp lý (cảm tính) và tham nhũng.

Tập 3: Chế độ quân chủ

Chế độ quân chủ là một chế độ chính trị trong đó một người, tức là một quân vương, là nguyên thủ quốc gia suốt đời hoặc cho đến khi thoái vị. Trong hầu hết các trường hợp, sự kế thừa trong chế độ quân chủ là cha truyền con nối. Quân vương có nhiều tước hiệu khác nhau như hoàng đế, quốc vương, hoàng hậu, raja, khả-hãn, caliphate, Sa hoàng, Sultan, Shah hoặc Pharaoh v.v.

Chế độ quân chủ dựa trên quan niệm rằng một số người có quyền cai trị thiêng liêng do sự ra đời của họ. Còn lại dân chúng là thần dân, và cái chết là thần phục.

Chế độ quân chủ phù hợp nhất với các xã hội tôn giáo, nơi Thượng Đế được coi là đấng cai trị không thể tranh cãi trên thế giới, và một vị vua hoặc quân vương đại diện cho Thượng Đế trên trần thế.

Do đó, không có một hình thức chính quyền duy nhất nào phù hợp với mọi xã hội.

Theo đó,

·       Dân chủ phù hợp với những người có tư duy chi phối, tự lựa chọn số phận và hành trình cuộc sống của mình do lý trí của chính mình.

·       Chế độ độc tài và quân chủ phù hợp với hầu hết những người có tâm lý nô lệ, những người không thể áp dụng tư tưởng của mình. Họ chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh (dù là từ nhà cầm quyền hay từ tôn giáo) và luôn tìm người bảo mình phải làm gì.

(Ở các nước quân chủ) có một câu rất khôn ngoan: “Vua sao dân vậy”.

Tuy nhiên, đối với dân chủ, câu nói đúng đắn nên là “Dân sao vua vậy”; Đối với chế độ quân chủ, câu nói đúng nên là “Đạo (tôn giáo/tín ngưỡng) sao thì vua vậy”.

Ngoài ra, công dân của một quốc gia có rất ít tiếng nói để thay đổi hình thức chính quyền mặc dù trong một nền dân chủ, họ thường có thể thay thế một chính quyền này bằng một chính quyền khác (bất tài/tham nhũng). Tuy nhiên, do người cầm quyền thực sự (người dân) vẫn không thay đổi, nên hầu như không có sự khác biệt lớn giữa các chính quyền khác nhau do người dân bầu ra.

Những người khôn ngoan không lo lắng về loại hình quản lý đất nước của họ và cố gắng sống tốt nhất trong bất kỳ loại hình chính quyền nào mà đất nước họ cung cấp.

Nếu họ không thích cách quản trị của nước mình, không muốn kiểu quản trị của nước mình thay đổi mà chuyển sang nước khác đưa ra kiểu quản trị phù hợp nhất với họ.

Adi C.: (Tôi nghiêng về chủ nghĩa tự do)

Những người theo chủ nghĩa tự do có thích chế độ quân chủ hơn là chế độ dân chủ không?

Bạn đặt câu hỏi như thể không có chế độ chính trị nào khác ngoài chế độ quân chủ và dân chủ.

Tôi có xu hướng theo chủ nghĩa tự do, và tôi tự coi mình là một đảng viên Cộng hòa nhỏ bé. Tôi tin vào một chính quyền theo chủ nghĩa cộng hòa liên bang hợp hiến. Chính phủ liên bang chủ yếu bị giới hạn trong một số vai trò cụ thể và được liệt kê, chẳng hạn như chiến tranh, ngoại giao, tạo tiền, an ninh quốc gia, và bảo vệ các quyền cá nhân.

Các chính quyền tiểu bang hình thành nên quốc gia sẽ được tự do làm những gì họ muốn, miễn là họ không can dự vào các vấn đề liên bang như chiến tranh và ngoại giao, và không vi phạm các quyền cá nhân, đặc biệt là các quyền được liệt kê trong Đạo luật Quyền được viết thành văn.

Những người theo chủ nghĩa tự do về cơ bản tin vào quyền sở hữu bản thân, không bị tấn công (trừ khi bị tấn công) và tự đứng một mình. Vậy thì có gì sai?

  Một hệ thống dân chủ thuần túy cuối cùng sẽ khiến 51% người dân làm tổn hại đến lợi ích của 49% người dân để họ có thể nhận được một số quà tặng miễn phí và tích lũy quyền lực chính trị. Xu hướng chính quyền Mỹ chuyển từ chủ nghĩa cộng hòa của những người kiến tạo sang một hệ thống tập trung và dân chủ hơn hiện nay đã dẫn đến những hậu quả thảm khốc. John Adams đã cảnh báo chúng ta về nền dân chủ, và thật khôn ngoan khi chúng ta làm theo lời ông ấy.

William Mahaffy: (Cựu giáo viên)

Hầu như tất cả các chế độ quân chủ ở phương Tây cũng là dân chủ. Họ được gọi là chế độ quân chủ lập hiến. Theo Chỉ số Dân chủ, một hệ thống tính điểm về mức độ dân chủ của các quốc gia, 6 trong số 10 quốc gia dân chủ nhất hàng đầu là quốc gia quân chủ lập hiến. Ba trong số đó được trị vì bởi Nữ hoàng Elizabeth II.

Quyền lực của quân vương được quy định rõ ràng và hạn chế bởi hiến pháp quốc gia. Trong hầu hết các trường hợp, vai trò của quân vương chỉ giới hạn trong việc công bố luật pháp, bổ nhiệm các bộ trưởng và thủ tướng, và giải tán quốc hội. Nhưng vì tất cả các thủ tục này đều có các quy tắc và phong tục, nên quân vương tuân theo lời khuyên của Thủ tướng về những điều này. Nếu họ phớt lờ đề nghị của Thủ tướng, điều này sẽ dẫn đến một cuộc khủng hoảng hiến pháp, có thể dẫn đến việc lật đổ quân vương.

Đối với nhiều quân vương, một phần quan trọng trong công việc của họ là cố vấn cho chính phủ và sử dụng nhiều năm kinh nghiệm của họ để giúp giải quyết các vấn đề.  Một số người mô tả đây là “quyền lực mềm”.

Arunoday Bajpai: (Sống tại Ấn-độ)

Chế độ quân chủ có lợi gì so với chế độ dân chủ?

Dưới chế độ quân chủ, người cai trị có được và thực hiện quyền lực trên cơ sở cha truyền con nối. Không giống như nền dân chủ, những người cai trị trong chế độ quân chủ không yêu cầu người dân đồng ý cai trị và cũng không chịu trách nhiệm với người dân. Tuy nhiên, chế độ quân chủ có một số lợi thế nhất định so với chế độ dân chủ trong việc điều hành, như sau:

1. Nó có thể thúc đẩy sự thống nhất quốc gia, vì quân vương hoặc hoàng gia, và khơi dậy lòng trung thành và tôn trọng của người dân. Nó trở thành điểm gắn kết đoàn kết dân tộc.

2. Chế độ quân chủ tốt hơn trong các tình huống khủng hoảng và khẩn cấp vì không có sự chậm trễ trong việc ra quyết định nhanh chóng.

3. Chế độ quân chủ không có tham nhũng chính trị và chính trị phe phái liên quan đến các đảng phái dân chủ và bầu cử.

4. Chế độ quân chủ cũng đề cao lợi ích quốc gia, vì các lợi ích cục bộ và lợi ích hẹp hòi khác bị kiểm soát.

5. Chế độ quân chủ đảm bảo sự ổn định chính trị và tính liên tục của chính quyền, vì những thay đổi trong chính sách công không lo ngại về sự thay đổi thường xuyên của chính quyền.

6.  Chế độ quân chủ đảm bảo một nền hành chính thống nhất, trách nhiệm giải trình rõ ràng và phối hợp quản lý tốt hơn.

7. Chi phí của chế độ quân chủ có thể thấp hơn vì nó tránh được chi phí cho các cuộc bầu cử thường xuyên.

Jeffrey D Stamp: (Thành viên trọn đời của Liên minh quân chủ Canada)

Chế độ quân chủ Anh có quan tâm đến nền dân chủ không?

Với tư cách là một chế độ quân chủ lập hiến, chế độ quân chủ không chỉ quan tâm đến nền dân chủ – nó là một phần không thể thiếu của nền dân chủ.

Hoàng gia là người kiểm tra, bảo vệ và hộ trì nền dân chủ cuối cùng, như được quy định trong Hiến pháp Vương quốc Anh.

Nữ hoàng, với tư cách là một quân vương, giữ một số quyền lực nhất định, có thể được sử dụng để bảo vệ Nghị viện và nền dân chủ trong thời kỳ bất ổn chính trị hoặc bất ổn, và do đó bảo vệ người dân.

Alec Cawley: (Đọc ít học ít. Đọc nhiều học nhiều)

Tại sao không có nền dân chủ nào chuyển sang chế độ quân chủ, liệu điều này có xảy ra?

Tây-ban-nha xây dựng lại chế độ quân chủ trong khi nền dân chủ được tạo ra sau cái chết của nhà độc tài.

Hy-lạp giành được độc lập, thiết lập một chính quyền dân chủ vừa phải và sau đó phải đi khắp nơi để tìm kiếm nhà vua.

Nước Pháp đã hai lần chuyển từ nền dân chủ sang đế quốc.

Nước Đức có nền dân chủ tốt khi bổ nhiệm hoàng đế.

Armando Cardona: (Luật sư và người ủng hộ địa vị nhà nước được sinh ra và sống ở Puerto Rico)

Tây-ban-nha là một nền dân chủ hay một nền quân chủ?

Là cả hai. Bạn có thể vừa đi vừa nhai kẹo cao su được không? Tất nhiên.

Tây-ban-nha là một chế độ quân chủ lập hiến, có nghĩa là nó cũng là một nền dân chủ, bởi vì quân vương có quyền lực hạn chế, chủ yếu là người đứng đầu danh nghĩa tượng trưng đại diện cho quốc gia, và quyền lực chính trị thực sự nằm trong quốc hội được bầu tự do, thủ tướng được bầu tự do và các cơ quan cấp dưới được bầu tự do, chẳng hạn như hội đồng khu vực, thị trưởng và hội đồng thành phố.

Theo nghĩa này, Tây-ban-nha, giống như tất cả các chế độ quân chủ lập hiến khác trên thế giới cũng là các nền dân chủ, nổi tiếng nhất trong số đó – ít nhất là trong thế giới nói tiếng Anh – là Vương quốc Anh, nhưng cũng bao gồm các quốc gia khác như Bỉ, Hà-lan, Đan-mạch, Na-uy, Thụy-điển, Jordan, Nhật Bản và Thái-lan. Ả-rập Xê-út là một chế độ quân chủ, nhưng nó không phải là một chế độ quân chủ lập hiến vì nó vẫn có những đặc điểm chính xác hơn thuộc về chế độ quân chủ chuyên chế.

Elizabeth Davies: (Cử nhân Lịch sử, Đại học Liverpool)

Bạn muốn nói cái nào ưu việt hơn, nền dân chủ với tổng thống, hay nền dân chủ với quân vương; Hay ý ông là độc tài và dân chủ thì cái nào ưu việt hơn? Hai vấn đề khác nhau. Cách diễn đạt câu hỏi của bạn gợi ý rằng chế độ quân chủ luôn khác với chế độ dân chủ, điều này không đúng trong thời hiện đại.

Balaji Viswanathan: (Giám đốc điều hành Invento Robotics)

Tại sao nó được coi là hệ thống quản trị tốt nhất? Phải chăng đã được đánh giá quá cao?

Câu trả lời ban đầu là: Phải chăng dân chủ đã được đánh giá quá cao? Tại sao nó được coi là hệ thống quản trị tốt nhất?

Nhìn rộng ra, chỉ có bốn chế độ chính trị quân chủ, truyền hiền, độc tài và dân chủ.

Các thuật ngữ liên quan như chế độ quân chủ và tiểu vương quốc đề cập đến một quy tắc của chính quyền trong đó cha truyền con nối là yếu tố quyết định chính trong việc lựa chọn nguyên thủ quốc gia tiếp theo. Vì không có nhiều ưu điểm, hệ thống này dễ bị lạm dụng bởi những đứa trẻ hư hỏng, không đủ điều kiện để quản lý một đất nước.

Chế độ truyền hiền đề cập đến một hệ thống chính quyền trong đó một số ít người đưa ra quyết định cho phần còn lại của xã hội. Một số ít được chọn có thể là các thành viên cốt cán của Bộ Chính trị (cộng sản), các thành viên giàu có nhất trong xã hội (chính trị gia đầu sỏ), các quý tộc có dòng dõi hoàng gia (quý tộc) hoặc chính quyền quân sự. Thường là hệ thống tham nhũng nhất.

Chế độ độc tài và các thuật ngữ liên quan như độc tài, chuyên chế, phát-xít đề cập đến các quy tắc trong đó các thành viên của một xã hội quyền lực hoàn toàn kiểm soát chính quyền. Hệ thống này thường trở nên tàn bạo nhất do quyền lực vô hạn.

Dân chủ là lựa chọn cuối cùng để người dân lựa chọn đại biểu thông qua bầu cử công bằng. Người lãnh đạo cần phải có công lao nhất định, khi không chứng minh được năng lực thì lúc nào cũng có thể bị loại bằng phiếu bầu. Hệ thống này cung cấp một sự đối trọng để ngăn chặn chế độ độc tài.

Thế giới đã thử ba hệ thống khác trong hơn 5.000 năm văn minh và có đủ trải nghiệm tồi tệ về tất cả chúng. Nền dân chủ chỉ là một sự tiến bộ tự nhiên trong nền văn minh của chúng ta, và chúng ta đã tiến hóa thành nền văn minh này. Có thể có một hệ thống quản trị tốt hơn. Tuy nhiên, cho đến nay, chúng ta vẫn chưa tìm thấy bất kỳ sự thay thế đáng tin cậy nào cho nền dân chủ.

Scott:

Nền dân chủ có thực sự là chế độ quân chủ không? Quý tộc được lựa chọn từ những thí sinh do Trung ương chỉ định, có địa vị cao hơn?

Tôi hiểu anh sẽ làm gì rồi. Về cơ bản, trong bối cảnh nền dân chủ đại diện (cụ thể), liệu hệ thống đó có tham nhũng đến mức chỉ lựa chọn đại biểu từ các nhóm tinh hoa tương đối nhỏ (tức “quý tộc”) chứ không phải từ toàn dân? Nếu đúng như vậy, điều đó có nghĩa là chế độ phong kiến đã được thực hiện trở lại, chỉ khác nhau là thường dân có thể chọn vị trí quý tộc nào để nắm giữ. Mặc dù trong trường hợp này, Người ta có thể gọi nó là “dân chủ”, hay cụ thể hơn là” dân chủ đại diện”, nhưng nó sẽ là một chính quyền vô luật pháp, một chính quyền tự xưng là dân chủ, hoặc thậm chí là một biểu hiện của dân chủ, nhưng thực chất là một chính quyền tinh hoa hơn và/hoặc độc tài (một biểu hiện không có tác động thực sự đến cuộc sống của người dân bình thường).

  Tuy nhiên, nền dân chủ thực sự có thể, nó chỉ đòi hỏi rất nhiều công sức. Nếu bạn hỏi liệu tất cả nền dân chủ có thực sự là phi dân chủ hay không, câu trả lời là không. Một số xã hội đã thành công trong việc xây dựng nền dân chủ. Tuy nhiên, tôi có nghĩ rằng con người đang nghiêng về chế độ phong kiến; vì vậy, khi họ không sẵn sàng bỏ ra những nỗ lực cần thiết cho sự thành công của nền dân chủ, hoặc khi họ quá ích kỷ hoặc hoài nghi để cho phép nền dân chủ hoạt động, thay vào đó họ nhận được một số hình thức phong kiến.

Richard Ballard: (Giáo viên Lịch sử và Khoa học Chính trị Thế giới [2014nay])

Ưu và nhược điểm của chế độ quân chủ và dân chủ là gì?

Nó sẽ phụ thuộc vào kiểu dân chủ và kiểu quân chủ.

Chế độ quân chủ chuyên chế xét cho cùng khác với chế độ quân chủ nghị viện dân chủ. Dân chủ không tự do (Viktor Orban thích gọi chiến dịch của mình bằng chủ nghĩa độc tài) khác với dân chủ trực tiếp (kiểu của người Thụy Sĩ).

Vì vậy, nếu bạn không biết loại cụ thể nào bạn đang đề cập đến, câu trả lời này phải được xây dựng trên một khái quát về cả hai loại, và điều này sẽ không phản ánh được những ưu và nhược điểm thực sự của mỗi hệ thống.

Tom Waddell: (Học tại Đại học Wales Aberystwyth Prifysgol Cymru)

Làm thế nào bạn có thể ủng hộ nền dân chủ nhưng vẫn bảo vệ chế độ quân chủ?

Bất kỳ hệ thống chính quyền nào cũng có mâu thuẫn.

Ít có nền dân chủ nào là dân chủ thuần túy (kể cả khi họ tự cho mình là vậy). Vì những lý do thực tế và những lý do khác, họ đã thực hiện một số biện pháp không dân chủ. Điều quan trọng là phải đảm bảo rằng các biện pháp này không làm suy yếu các nguyên tắc cơ bản của nền dân chủ hoặc áp bức các nhóm thiểu số.

Trong trường hợp của chế độ quân chủ, điều này có nghĩa là chế độ quân chủ chỉ tồn tại vì hạnh phúc của nhân dân. Và ý nguyện của nhân dân khi được thể hiện đúng mực sẽ trở thành cơ quan cầm quyền.

Lấy Anh làm ví dụ. Đa số người Anh ủng hộ sự tồn tại của chế độ quân chủ (theo hình thức hiện nay). Vậy bãi bỏ có phải là dân chủ không? Câu trả lời là “không”, nhưng cũng rất quan trọng là phải bảo vệ quyền của người dân trong việc đưa ra những lập luận mà chúng ta nên đưa ra. Quyền lực phải ở trong quốc hội, không phải trong cung điện.

Một điểm khác cần lưu ý là mối đe dọa đối với nền dân chủ thậm chí còn cấp bách hơn so với các quân vương trên danh nghĩa...

Michael Rohde: (Cựu điều tra viên phòng vệ hình sự [1980–2003])

Trung Quốc có phải là một nền dân chủ không?

Một lời là không. Họ là một quốc gia cộng sản dựa trên triết lý Nho giáo. Nó không phải là dân chủ theo nghĩa mà chúng ta sử dụng từ tất nhiên. Nó cũng không phải là một chế độ độc tài. Đảng quản lý Nhà nước, trong Đảng có những chức danh bầu ra. Bây giờ họ ít nhiều là nền kinh tế tư bản chủ nghĩa, với một số ngoại lệ. Đó chắc chắn không phải là chủ nghĩa cộng sản mà chúng ta đã lớn lên. Trung Quốc bây giờ có thể là nền kinh tế lớn nhất thế giới, nếu không nói là tổng sản lượng của chúng ta. Họ vẫn còn khoảng một nửa diện tích đất nước cần phát triển. Chúng cuối cùng sẽ lấn át nền kinh tế của chúng ta. Chính quyền của họ rất có thể sẽ thay đổi với sự tăng trưởng này. Cho dù chúng ta gọi nó là chủ nghĩa cộng sản hay bỏng ngô, nó sẽ rõ ràng là của Trung Quốc và có lẽ vẫn là nền tảng của Nho giáo. Ai-cập thường được biết đến là nền văn minh lâu đời nhất, nhưng Trung Quốc đã là một đế chế trước thời đại của Chúa Ki-tô, với quy mô thậm chí không thể so sánh được. Người Trung Quốc đã có kỳ thi khoa cử từ 2000 năm trước. Nghĩ kỹ đi. Họ có xưởng đúc gang 1.500 năm trước phương Tây. Họ dùng gỗ rồi mới dùng máy in sắt. Của nền dân chủ. Nó không có ý nghĩa gì ở đó. Họ có cách riêng của họ. Gọi thế nào cũng được. Từ lâu đã là quốc gia lớn nhất thế giới.

Angel Santiago: (Nhà triết học tủ quần áo, tôi đã đọc rất nhiều sách. Bị phủ quyết  bởi Frederick Dolan, Tiến sĩ Triết học Chính trị, Đại học Princeton [1987])

Tại sao Machiavelli tin rằng chế độ cộng hòa tốt hơn chế độ quân chủ?

Trong bộ Các Diễn ngôn (The Discourses), Machiavelli mô tả ba hình thức chính của chính quyền. Ba hình thức chính quyền chủ yếu này, do những khuyết điểm của chúng, sẽ luôn bị suy thoái thành ba hình thức tham nhũng.

Các bạn đặc biệt hỏi về mối quan hệ giữa chế độ quân chủ và chế độ cộng hòa, vì vậy tôi sẽ mô tả tất cả chúng, và giải thích tại sao Machiavelli cho rằng chế độ cộng hòa ưu việt hơn.

·       Chế độ quân chủ

Chế độ quân chủ là một hình thức của chính quyền chỉ có một người cai trị, chẳng hạn như vua hoặc hoàng hậu.

Thật không may, dưới sự cai trị của một người cai trị, quyền lực có thể chảy đến đầu họ. Những thứ xa xỉ không cần thiết, giết người cho vui, bổ nhiệm một con ngựa làm thượng nghị sĩ.

Nếu người cầm quyền khập khiễng này bị lật đổ, người dân có thể sẽ chọn ra một người cầm quyền sáng suốt và công bằng, thay vì một người cầm quyền mạnh mẽ và dũng cảm.

Nhưng…

Điều này đưa chúng ta đến rào chắn số 2.

Mặc dù vua Awesomicus Rex có thể là vị vua tốt nhất mọi thời đại, nhưng cuối cùng ông ta cũng sẽ chết. Khi vua Awesomicus qua đời, ông ta phải để một trong những đứa con của mình lên ngôi. Nhưng Awesomicus II rất tệ. Nó không giống cha nó chút nào.

Vì vậy, trong bất kỳ trường hợp nào, những kiểu chính quyền này cuối cùng cũng phát triển thành chuyên chế, và không ai thích chúng.

Bây giờ, tiếp tục đến…

·       Cộng hòa

Tại thời điểm này, Machiavelli về cơ bản mô tả tại sao ba hình thức chính quyền khác mà ông nói là tồi tệ.

Chế độ quân chủ phát triển thành chuyên chế, tầng lớp quý tộc phát triển thành đầu sỏ, và nền dân chủ phát triển thành vô chính phủ.

Machiavelli sử dụng La-mã như một ví dụ điển hình của nền cộng hòa.

- Quan chấp chính, quyền lực như một quốc vương.

- Viện Nguyên lão, với tư cách là quyền lực của giới quý tộc.

- Dân chúng, với tư cách là một lực lượng dân chủ.

Với ba thế cân bằng quyền lực này, nền cộng hòa sẽ hoạt động trơn tru hơn so với ba thế lực còn lại một mình.

Tóm lại:

Machiavelli cho rằng chế độ cộng hòa vượt trội so với chế độ quân chủ, đơn giản vì chế độ cộng hòa là cân bằng, còn chế độ quân chủ thì không.

Robby DeNicola: (Học tại Khoa Kỹ thuật, Đại học Rutgers)

Tại sao nền dân chủ thất bại?

Tất cả các hình thức chính quyền đều thất bại vì một lý do đơn giản:

1) Mọi hành vi của con người đều được thúc đẩy bởi lợi ích cá nhân.

2) Nhìn chung, những người có chỉ số IQ thấp hoặc trung bình khó có thể đạt được sự hài lòng khác nhau, khó suy nghĩ trước và khó có thể nhìn thấy hậu quả “vô hình” của hành động.

Hai điều này cuối cùng luôn khiến con người đầu tư tài nguyên cho bản thân và hy sinh người khác. Và khi làm như vậy, họ sẽ tạo ra sự khác biệt cho những người có năng suất cao nhất trong xã hội, những người hoặc ngừng làm việc, giảm sản lượng hoặc đơn giản là bỏ đi. Trong trường hợp này, nền kinh tế sẽ bắt đầu thất bại và bất ổn xã hội sẽ xảy ra.

Đây là một mô hình xuyên suốt lịch sử.

Brian Overland: (Công dân Mỹ và công dân thế giới; Tôi viết sách)

Một quốc gia quân chủ lập hiến như Anh và Nhật Bản, quân chủ hay dân chủ cái nào vượt trội hơn?

Vào thời điểm này trong lịch sử, “chế độ quân chủ lập hiến” – đặc biệt là các ví dụ của Nhật Bản và Anh mà bạn đưa ra – đã có nghĩa là “một nền dân chủ bao gồm những người đứng đầu bù nhìn cha truyền con nối, hầu như không có quyền lực thực sự ngoài việc cố vấn cho các nhà lãnh đạo thực sự ở hậu trường.”

Đúng rồi. Bởi vì những nhà hoạch định chính sách thực sự ở những quốc gia này là những người được bầu chọn một cách dân chủ, họ là những quốc gia dân chủ dựa trên tất cả các mục đích thực tế.

Nhưng anh không thể gọi chúng là “nền cộng hòa”, đúng không? Bởi về mặt kỹ thuật, chế độ cộng hòa chỉ là một quốc gia không có quân chủ cha truyền con nối. Tuy nhiên, một quốc gia như vậy vẫn có thể là một nhà nước độc tài quân sự.

(Hy vọng, điều này sẽ chấm dứt những cuộc thảo luận ngớ ngẩn này, liệu Mỹ có phải là nước cộng hòa hay dân chủ? Nếu bạn muốn nhấn mạnh “cộng hòa”, nhưng có rất nhiều “cộng hòa” của chế độ độc tài quân sự. Vì vậy, tôi chỉ có thể kết luận rằng trở thành” dân chủ “mới thực sự quan trọng.  Hay như Lincoln đã nói, một chính quyền của dân, do dân và vì dân. Đó là định nghĩa của nền dân chủ!)

Tôi sẽ chỉ ra rằng chế độ quân chủ lập hiến, nếu bạn quay trở lại hàng thế kỷ trước, vẫn cho phép một số chính sách được ban hành bởi quân vương, hoặc ít nhất là chịu ảnh hưởng của quân vương. Nhưng sự thật không còn như vậy nữa. Trong các quốc gia hiện đại, quân vương là một người đứng đầu bù nhìn, đóng vai trò của mình và được tôn trọng, nhưng gần như 100% là một vai trò mang tính biểu tượng.

Albin Degerman: (Sống tại Thuỵ-điển)

Chế độ quân chủ có thể cùng tồn tại với nền dân chủ không?

Đúng vậy.

Chế độ quân chủ dân chủ có thể đạt được theo một số cách sau:

Người dân có thể bỏ phiếu bầu nhà vua hoặc chế độ quân chủ về cơ bản có thể tách khỏi chính quyền.

Thứ nhất được gọi là chế độ quân chủ bầu cử, và thứ hai thường là chế độ quân chủ lập hiến. Về mặt kỹ thuật, chế độ quân chủ lập hiến chỉ đề cập đến chế độ quân chủ bị hạn chế bởi hiến pháp, nhưng trong nhiều chế độ quân chủ lập hiến hiện nay, quân vương chỉ là một con rối.

Có một thời kỳ quân chủ bầu cử ở Thụy-điển trước khi Liên minh Kalmar và Gustav Vasa xảy ra, và bây giờ là một chế độ quân chủ lập hiến, chủ yếu là nghi thức, hiện đang được cai trị bởi Carl XVI Gustav (với bàn tay sắt), một kẻ phá hoại người Đan-mạch với một cái mũ ngu ngốc.

Vương quốc Anh (và các nước thành viên của Khối thịnh vượng chung) cũng có chế độ quân chủ lập hiến, hiện do Nữ hoàng Elizabeth II lãnh đạo. Ở đó, quân vương cũng chủ yếu mang tính nghi thức, mặc dù bà có một số quyền lực và đặc quyền.

Nghiêm túc mà nói, nếu chúng ta nhìn vào những thước đo như chỉ số dân chủ, chúng ta sẽ thấy cả hai quốc gia đều nằm trong top 20, và điều này cho thấy nền dân chủ và chế độ quân chủ, có lẽ đáng ngạc nhiên, khá tương thích.

Có rất nhiều lý do có thể cho điều này. Sự ổn định thường được đề cập đến, và thực tế là ở một số quốc gia, quân vương có thể so sánh với tổng thống về tầm quan trọng của quyền lực và chức năng bình thường của chính quyền.

Ví dụ, Đức có một tổng thống thực sự không nên làm nhiều việc (đó có thể là lý do tại sao bạn không biết tên ông ấy). Tổng thống Đức thực sự có một số quyền lực, đặc biệt là trong những thời điểm khó khăn, nhưng thực tế không nên sử dụng chúng thường xuyên.

Scotticus Finch:

Ai nói chế độ quân chủ không phải là dân chủ? Hai thuật ngữ này không đối lập nhau.

Nền dân chủ có thể tồn tại dưới chế độ quân chủ lập hiến (trên thực tế hoạt động tốt hơn), vì người dân được tự do tham gia vào quá trình dân chủ, trong đó các quyền của họ được bảo vệ bởi chế độ quân chủ.

 

Nguồn: https://www.quora.com/In-what-ways-is-monarchy-superior-to-democracy

Dịch bởi: Nguyễn Thành Sang

Ngày 26-09-2022

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi thứ 1 (Nam Bắc triều Đại chiến Diễn nghĩa)

  b õ a   NAM–B Ắ C TRI Ề U ĐẠ I CHI Ế N DI Ễ N NGH Ĩ A Romance of Northern and Southern dynasties 南北朝大戰演義     Tác gi ả CỰ LANG (NGUY Ễ N TH À NH SANG) H ồ i th ứ 1: Cảnh hàn vi, cô mợ khinh bỉ Thi võ tr ạ ng, anh hùng long vân Có bài th ơ r ằ ng: Cu ồ n cu ộ n C ấ m Giang đ ông ra bi ể n, H ả i D ươ ng long khí thu ỷ phong li ề n. R ồ i đ ây thiên h ạ ba đ ào n ổ i, Th ế s ự bi ế t ai m ớ i thánh hi ề n? Tương truyền từ cổ đại, bên nước Tàu ( 匿艚 ) có tam đại Hạ ( 夏 ), Thương ( 商 ), Chu ( 周 ). Tổ của nhà Chu là Văn Vương Cơ Xương ( 文王姬昌 ) có một trăm con, trong số đó có người con thứ tên là Cơ Chấn Đạc ( 姬振鐸 ) sau này được phong làm bá tước ( 伯爵 ) ở nước Tào ( 曹國 ), truyền hai mươi sáu đời đến Tào bá Dương ( 曹伯陽 ) thì bị diệt quốc, có người hậu duệ là Cơ Chất Khiết ( 姬騭絜 ) ở lại làm dân của nước Tống ( 宋國 ). Nước Tống sau này bị nước Tề ( 齊國 ) diệt vong, dòng dõi Cơ Chất Khiết lại trở thành dân nước Tề. Nước Tề cuối cùng bị n

NHỮNG BIỆN LUẬN VỀ QUYẾT ĐỊNH (NIYĀMA) TRONG “LUẬN SỰ”

NHỮNG BIỆN LUẬN VỀ QUYẾT ĐỊNH (NIYĀMA) TRONG “LUẬN SỰ” [1] Tác giả: JAMES P. MCDERMO. Dịch Việt: Nguyễn Thành Sang. Nguyên tác: “The Kathāvatthu Niyāma Debates,” trích Chuyên san Hiệp hội Phật học Quốc tế (The Journal of the International Association of Buddhist Studies), tập 12, năm 1989, số 1. Một loạt những biện luận về các điều được phiên dịch nhiều kiểu khác nhau là “đảm bảo” (assurance), “tính cố định” (fixity), “định số” (destiny), và “xác định” (certitude; Pāḷi: niyāma , tham khảo thêm về niyata ) được phân bố rộng rãi thông qua Luận Sự phẩm loại luận ( Kathāvatthuppakaraṇa ). [2] Những cuộc luận chiến này chủ yếu được quan tâm với những hàm nghĩa của sự tiến nhập giải thoát đạo. Theo Luận Sự phẩm loại luận Nghĩa sớ ( Kathāvatthuppakaraṇa Aṭṭhakathā ), những giáo đồ bộ phái phân phụ của Án-đạt-la bộ ( Andhaka ) là Tây Sơn Trụ bộ ( Aparaseliya ) với Đông Sơn Trụ bộ ( Pubbaseliya ), và Bắc Đạo bộ ( Uttarāpathaka ), cũng như giáo đồ Thượng Tọa bộ ( The

CÁC CHÍNH QUYỀN QUY TỤ BÍ MẬT BỊ NHÀ NƯỚC TRUNG CỘNG GẮN NHÃN “PHẢN ĐỘNG” VÀ THỦ TIÊU (Kỳ 1)

Các chính quy ề n quy t ụ bí m ậ t v ớ i mong mu ố n xây d ự ng chính quy ề n c ủ a h ọ , vô tình hay h ữ u ý vì ra đờ i trong th ờ i đạ i có chính ph ủ C ộ ng hoà Nhân dân Trung Hoa hình thành nên đ ã b ị quy k ế t là nh ữ ng l ự c l ượ ng “ph ả n độ ng” và b ị nhà n ướ c Trung C ộ ng ra s ứ c đ à n á p. Nh ữ ng th ự c th ể chính quy ề n này đ ã ho ạ t độ ng trong lãnh th ổ c ủ a C ộ ng hoà Nhân dân Trung Hoa, sau đ ó đ ã b ị chính ph ủ các c ấ p, c ơ quan t ư ph á p v à qu â n độ i Trung C ộ ng th ẳ ng tay tiêu di ệ t. Chúng ta hãy cùng tìm hi ể u v ề quá trình hình thành và b ị di ệ t c ủ a các chính quy ề n này. Giai đ o ạ n tr ướ c n ă m 1960 1. Th ượ ng Minh qu ố c ( 尚明國 ) Th ờ i gian t ồ n t ạ i: 1937–1951 (14 n ă m) Hoàng đế : L ư u Kim Lan ( 劉金蘭 ) Niên hi ệ u: Th ượ ng Minh ( 尚明 ) Th ủ đ ô d ự đị nh: Trung Kinh (t ứ c B ắ c Kinh) C ă n c ứ đị a: huy ệ n Oa D ươ ng, t ỉ nh An Huy Th ượ ng Minh Qu ố c là chính quy ề n quy t ụ bí m ậ t do th