1. Nước Huyền Vũ gần
đây xuất hiện một kỳ nhân, kỳ ở chỗ nào? Kỳ ở nghề nghiệp của người này. Kỳ
nhân đó tự xưng là “bậc thầy chia tay” (phân thủ đại sư), với câu khẩu hiệu rằng
“dù sợi chỉ hồng có cứng như sợi thép đi nữa cũng không chịu được ngón ve vãn
uyên ương của tôi,” công việc chính mỗi ngày của anh ta là giúp những cặp đôi
nam nữ đã hết tình cảm nhưng ngại không biết mở miệng nói thế nào có thể giải bỏ
tình duyên, tục gọi là “cắt dây tơ hồng.”
Người xung quanh cũng
không biết hắn tên gọi là gì, chỉ biết hắn họ Ngũ nên tự nhiên gọi hắn là “Ngũ
đại sư.” Tay Ngũ đại sư đó cũng không hổ danh là “đại sư,” hễ cắt dây tơ hồng
trăm cắt là trăm trúng. Hễ có một cặp đôi nào trong đó một bên đã đi gặp xin hắn
cắt dây tơ hồng, dĩ nhiên kết quả là người bên kia chia tay luôn tới già cũng
không bao giờ qua lại nữa. Thậm chí với những kẻ lì lợm còn trực tiếp đánh cho
mấy vố trên đường cho chừa cái tật đầu người óc chó.
Thế là thanh danh của
Ngũ đại sư ngày càng vang xa, cuối cùng ngay cả tay Thất, trùm liên minh thích
khách hai tai không bao giờ nghe chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm đi giết đối
tượng mục tiêu cũng muốn gặp hắn ta.
Không phải là gã quan
tâm tới Ngũ đại sư, mà do không biết tên tiểu thích khách nào trong liên minh
đã nói câu “Ngũ đại sư và trùm hội của mình có mấy phần na ná nhau,” lời đồn đó
lan truyền ngoài tầm kiểm soát, cuối cùng nó biến tướng thành tin đồn nhảm “Ngũ
đại sư chính là trùm hội.”
Lửa đổ lên đầu mình
thì tay Thất cũng không cớ gì phải ngồi im đứng nhìn. Gã dò la nơi ở của Ngũ đại
sư, ngày hôm sau đã mang thanh rựa tới tận cửa.
Tay Thất định bụng là
nếu tên Ngũ đại sư kia không có một điểm nào giống mình thì sẽ quay về xử lý
đám tiểu thích khách cho biết nề nếp, song bản thân gã cũng sửng sốt. Nếu không
phải khắp người kẻ đó từ trên xuống dưới không hề toát ra khí chất gì ra ngoài
thì chỉ riêng ngoại hình, e là chính gã cũng khó phân biệt ai là ai.
Ngũ đại sư cũng không
quá ngạc nhiên, tính hắn đã quen ăn mặc chỉnh tề, hắn buộc gọn gàng mái tóc dài
nửa người thành một kiểu tóc không giống ai rồi mới nhìn tay Thất, trên mặt
thoáng một nụ cười đểu như gã lái buôn gian manh rồi nói:
-
Khách
quan, đến chia tay à?
-
Không.
– Thất khẽ nhún vai nhìn hắn lạnh lùng nói:
-
Ta đến
tìm ngươi.
Vừa cất tiếng xong luồng
khí xung quanh ngay lập tức lắng xuống, bầu không khí cũng trở nên không tự
nhiên. Nếu có ai chứng kiến cảnh tượng đó vào lúc này chắc họ sẽ nghĩ có kẻ si
tình nào đang tìm đến gã đàn ông phụ bạc đây.
Nụ cười của Ngũ đại
sư có hơi nhếch mép, khóe mắt của Thất càng giật lên. Họ nhìn nhau đấu mắt bằng
một buổi uống trà, Thất không nói một lời nào rồi dứt khoát quay mình bỏ đi. Rõ
ràng trên mặt gã không có biểu hiện gì nhưng Ngũ đại sư lại cảm nhận trong đó
có một chút ý nghĩa muốn bỏ chạy.
Đợi khi tay Thất mất
hút khỏi tầm mắt, Ngũ Lục Thất nãy giờ không có tí ti phản ứng gì bỗng phá ra
cười ngất, kết quả là vui quá hóa buồn, miệng cứ ho sằng sặc không ngớt, đột
nhiên nước mắt tuôn không ngừng khỏi khóe mi đỏ ửng.
2. Hôm đó tay Thất trở
về liên minh, mặc kệ luôn những tin đồn đó, gã nhớ đến gương mặt kẻ đó rồi ấn
vào huyệt thái dương của mình hơi có vẻ nhức đầu. Nếu để cho những tên cáo già
trong liên minh này biết thì sóng gió đẫm máu sẽ xảy ra không tài nào rõ được,
bây giờ có thể giấu được ngày nào hay ngày đó.
Lần thứ hai gặp Ngũ đại
sư là một tháng sau. Người chủ thuê gã ám sát một tay phú thương ở Bắc Thành.
Không ngờ, ngay khi tìm thấy tay phú thương đó, gã đã thấy có người đợi sẵn bên
tường lặng lẽ hỏi thăm tên phú thương đang cợt đùa vui vẻ với một mỹ nhân.
Thất không muốn nhớ lại
cảnh tượng ngày hôm đó, khi quay mình tìm một nơi ẩn náu khác thì hắn nghe một
tiếng nói không to không nhẹ từ phía sau:
- - Khách quan, thật trùng hợp!
Nghe cách gọi này,
khóe miệng của Thất nhếch lên. Gã nghiến răng hàm sau của mình một cách vô thức
rồi quay mình lại gật đầu nhẹ nhàng như một phản ứng.
Thất nhìn kỹ vẻ ngoài
của người đang đứng trước mặt, hắn vẫn để kiểu tóc nhìn không giống ai, ăn mặc
rất mỏng manh, áo choàng hơi ướt sũng vì sương sớm. Đầu tai, đầu mũi và hai má
của hắn đều nhiễm gió lạnh ửng hồng, đôi tay thì trông có vẻ đỏ tấy hơn.
Khả năng quan sát của
Thất rất giỏi, những cử động run rẩy của đối phương dù nhỏ cũng đều đập vào mắt
gã ta một cách chính xác. Nhìn thấy người này không biết trân trọng cơ thể mình
như vậy không hiểu sao trong lòng gã bừng lên ngọn lửa không tên. Gã bước đến
bên Ngũ đại sư khoảng hai ba bước, cố tình đứng ở chỗ thông gió để cản bớt hơi
lạnh cho hắn. Thất cau mày, bình tĩnh nói:
-
Mấy nay tiếng tăm đại sư nổi như cồn, vậy
mà ngươi không có nổi một bộ quần áo mùa đông tươm tất để mặc hay sao?
-
Khách
quan đừng gọi tôi thế, gọi Ngũ Lục Thất là được rồi. – Ngũ Lục thất có hơi ngượng
ngùng xoa lên đầu mũi đang đỏ bừng, trong lời nói hình như phà ra một chút hơi ấm
còn sót lại và nhanh chóng tan biến vào không khí, lúc này hắn mới nhớ ra câu hỏi
của Thất:
-
Tiền
kiếm được là để dùng vào việc lớn, không thể động tí là xài được.
Nhất thời Thất không
không biết phải nói gì nên vắt óc nghĩ ra một câu:
-
Vậy
sao không ở nhà đi.
-
Ra
ngoài để kiếm sống chứ. – Ngũ Lục Thất nói, chỉ vào tay phú thương cách đó
không xa, nói:
-
Tên
tiểu tử này đã lừa dối tình cảm của một cô nương, sau khi hiểu ra còn chưa tỉnh
hẳn. Nếu người ta không giao phó cho tôi thì đi thăm dò tình cảm đối phương
chi. Còn
khách quan thì sao?
Thất liếc nhìn những
món tinh xảo đeo trên người tên phú thương đó, thoạt nhìn đã biết chiếc áo
choàng long cáo đắt tiền, gã rút nhẹ cây rựa ra rồi khẽ nói rằng:
- Ta đến để giết hắn.
3. Máu ấm chảy trên nền tuyết trắng tinh, chút hơi sương trắng xóa bốc lên, gió lạnh thấu xương cuốn theo mùi rỉ sét. Thất thu con rựa lau sạch sẽ rồi cúi xuống cởi chiếc áo choàng lông cáo trên người tên phú thương kia không bị vấy một chút máu, nhặt nó lên rồi bước đi, gã đưa cho Ngũ Lục Thất với ý định không còn gì rõ ràng hơn.
- Khách quan. – Biểu hiện của Ngũ Lục Thất trở nên rất gớm ghiếc, nhưng hắn cố nở một chút nụ cười:
- Thế này không hay lắm,
người ta vẫn đang nhìn kìa.
- Mặc lên. – Thất
không một chút rung động, ánh mắt hơi cảnh cáo khiến Ngũ Lục Thất cảm thấy nếu
mình nói thêm một câu nào nữa thì cũng sẽ kết thúc thê thảm giống như tay phú
thương chết không nhắm mắt kia. Hắn đành cầm lấy chiếc áo choàng. Không ngờ mới
khoác lên đã có cảm giác thoải mái làm hắn cảm thấy thích thú vô cùng.
- Ngươi có vẻ không sợ
hãi. – Thất nhìn động tác của Ngũ Lục Thất một hồi rồi hỏi.
- Gặp nhiều vụ rồi. –
Ngũ Lục Thất nhún vai với vẻ thờ ơ:
- Quen rồi!
Thất không trả lời,
gã cảm thấy có điều gì đó không ổn, người trước mặt gã chỉ là một kẻ xa lạ tình
cờ gặp gỡ, thậm chí mình chỉ mới biết tên người kia thôi, sao lại quan tâm đến
cảm xúc của hắn như vậy?
Mình nên giữ khoảng
cách với người này, Thất tự nói với lòng mình vậy, nhưng mở miệng lại thốt ra
câu:
- Ngươi đi theo ta.
Trời đông khắc nghiệt
như vậy, ánh mặt trời còn không muốn xuất hiện sớm quá, thế nên bầu trời vẫn cứ
là một màu xám xịt. Sau khi Thất đưa Ngũ Lục Thất đi vài con phố, cuối cùng
cũng tìm thấy một quầy bán hoành thánh ở ngõ phố Nam.
- Chủ quầy, cho hai
bát hoành thánh. – Thất nói xong, gã ngồi vào chiếc ghế gỗ cạnh quầy hàng với
Ngũ Lục Thất.
Do thói quen, Ngũ Lục
Thất thích đến một quán trà lúc không có việc làm ăn, nhìn dòng người đi qua đi
lại bên cửa sổ lợp giấy, lặng lẽ ngắm nhìn rõ mọi thứ, lòng người khi ấm khi lạnh.
Như thể mọi thứ trên đời chỉ là một vở kịch quá hoành tráng, còn hắn là khán giả
duy nhất trên sân khấu.
Ngũ Lục Thất quay đầu
nhìn chủ quầy, có lẽ là một ông già hơn năm mươi tuổi, lưng hơi còng, mặc bộ áo
rét chắc đã xài mấy năm, động tác hơi chậm chạp, chỉ có đôi tay khéo léo, sau một
lát, ông đã cho hoành thánh vỏ mỏng nhân bự vô nồi. Khói trắng bốc lên nghi
ngút từ trong nồi dần dần tỏa ra trước mặt ông lão, cùng với chiếc đèn lồng lớn
màu đỏ treo trên quầy hàng, khiến người ta có một tí cảm giác lâng lâng hạnh
phúc có củi, có tương gạo, giấm, trà mà không biết vì đâu.
Ngũ Lục Thất mặc chiếc
áo choàng lông cáo rất không phù hợp với bộ bàn ghế vẫn còn ẩm ướt và hơi
sương, nhưng không ai nhìn cậu ta với ánh mắt lạ lẫm cả, dường như chỉ còn lại
ánh lửa nhấp nháy trong làn sương mù bốc hơi giữa đất trời trong một chốc lát.
Hoành thánh trong bát
sứ trắng nhanh chóng được mang lên, món nước dùng màu vàng nhạt chứa đầy hoành
thánh trắng với màu đỏ mềm ở giữa, và rau ngò xanh ngọc khiến người ta cảm thấy
thèm rỏ giãi. Ngũ Lục Thất cầm thìa múc một viên hoành thánh, sau khi thổi một
vài lần, cậu ta nóng lòng muốn đưa nó vào miệng. Khoảnh khắc khi hoành thánh tọt
xuống bụng, lục phủ ngũ tạng cũng trở nên ấm áp. Hắn không thể không nheo mắt
và thốt một câu “Ngon tuyệt.”
Thất thì thầm “Ừ,”
như để phụ họa.
Trước đó, gã kỳ thực
chưa đi qua Bắc Thành lần nào. Đưa Ngũ Lục Thất đến ngõ phố Nam cũng chỉ vì một
câu nói thoáng qua của ai đó chợt lóe lên trong đầu gã ta thôi.
Người đó nói là: “Muốn
ở lại Bắc Thành chỉ vì một bát hoành thánh tôi được ăn ở ngõ phố Nam hồi mùa
đông trước đây.”
Thất không biết người
đó là ai, cũng không biết đây có phải là quầy hoành thánh mà anh ta nói đến hay
không. Nhưng gã biết tại sao người đó lưu luyến tòa thành này chỉ vì một bát
hoành thánh.
Có lẽ với hạng người
liều lĩnh như gã sẽ khao khát có một cuộc sống bình thường mà những kẻ tầm thường
muốn liều mình thoát khỏi.
4. Với tư cách một trùm
hội, nhìn bề ngoài Thất có vẻ lịch lãm tuyệt vời, nhưng thực ra gã đang ở trong
một tình huống khó xử.
Trên đời không thiếu
gì những loại người bất chấp thủ đoạn để ngoi lên, có không ít những kẻ ở cấp
dưới đang để mắt đến vị trí này, và tay Thất cũng đã gây bất mãn cho một số người
ở cấp trên bởi tính thích độc lập một mình. Tuy thủ lĩnh vẫn chưa tỏ thái độ
gì, và những người này chỉ có thể chơi những thủ đoạn nhỏ sau lưng thôi.
Sự im lặng của thủ
lĩnh không phải là điều tốt đối với Thất, thậm chí có thể nói rằng sự im lặng
này là một kiểu dung túng đổi chiều. Lão ta muốn san bằng những góc cạnh sắc sảo
của Thất thông qua những ham muốn ích kỷ của bọn người này mà không cần phải tự
mình lộ diện.
Nhất cử lưỡng tiện.
Tên cáo già đó mưu
tính rất hay, nhưng Thất cũng không phải là một trái hồng mềm nhũn ai muốn năn
nắn sao cũng được, gã vẫn hành sự theo ý muốn của mình. Lão thích khách duy nhất
quan tâm đến sự sống chết của gã trong liên minh từng hỏi gã rằng liệu gã có biết
hậu quả của việc tiếp tục như vậy không, Thất chỉ gật đầu rồi điềm nhiên trả lời:
“Quá rõ.”
Ngay từ khi nhận được
lệnh bài, Thất đã biết rõ kết cục của mình. Cái danh trùm hội nghe thì có vẻ
hay ho đấy, nói toẹt ra chỉ là con dao công cụ cho cấp trên thôi. Thế nhưng con
dao này khó kiểm soát quá, và những người đó đâm ra lo lắng, họ sẽ không dễ
dàng buông tha cho mình đâu.
Sở dĩ tên cáo già đó
tới nay vẫn không nói tiếng nào là do chưa tìm được con chó nào khiến lão ta
ưng ý, chứ nếu tìm được thì không biết mình sẽ bị gán cho tội danh bịa đặt nào
đây.
Ngay cả khi đã nhận
thấy rõ kết cục, điều đó không có nghĩa là tay Thất sẵn sàng ở lại nơi khỉ kho
này để chịu vất vả. Tình cờ nhìn thấy một nhánh hoa đào bay vào từ ngoài sân,
Thất mới nhớ ra hôm nay đã là ngày kinh trập[1].
Nước Huyền Vũ có mấy
nghìn ngôi thành trì, bờ cõi rộng lớn, không thiếu những nơi đẹp để thưởng
xuân. Chỉ là hầu hết những người thưởng xuân đều tập trung ở đây nên khó tránh
khỏi sự thú vị đáng có sẽ bị mất đi quá nửa. Thất không muốn phá hỏng sở thích
hiếm có của mình nên đã quay sang đi Tây Thành.
Tây Thành gần với Chủ
thành lắm, chỉ mất nửa ngày đi bộ giữa hai nơi thôi. Tuy nhiên, Tây Thành dân
cư thưa thớt, nhiều núi rừng nên ít ai biết rằng có một vẻ đẹp mùa xuân ở chốn
núi rừng này.
Thất biết được nơi
này là do tình cờ đi đường lúc truy sát một đối tượng cách đây mấy năm trước.
Sau này mỗi năm cứ bắt đầu xuân, gã sẽ đến đây để trộm chút nửa ngày rảnh rỗi.
Ngồi trên một cây liễu
vừa đâm chồi nảy lộc, Thất kéo một ngọn cỏ vào miệng rồi quay đầu lại nhìn đàn
vịt đang tự nhiên nô đùa bắt mồi dưới nước giữa lòng hồ.
Nghĩ tới bọn súc sinh
bé nhỏ này còn sống tiêu dao tự tại hơn mình nhiều, không hiểu sao Thất chợt cất
lớn giọng rồi cầm một viên đá trên tay ném về phía lòng hồ một cách chính xác
không bay lệch, trúng ngay mặt hồ chỉ cách đàn vịt khoảng một tấc.
Đàn vịt sợ hãi lập tức
bỏ chạy tán loạn, tiếng kêu quạc quạc kinh sợ không hợp thời làm xáo trộn khung
cảnh mùa xuân trên hồ nước. Kẻ chủ mưu không hề cảm thấy tội lỗi, thay vào đó
muốn ôm bụng cười hả hê. Song cuối cùng, Thất chỉ nhếch môi lên nở một nụ cười
rất nhạt.
- Khách quan, thật là
thú vị!
Một giọng nói quen
thuộc lọt vào tai Thất, không cần nhìn gã cũng biết đó là ai. Nhưng gã vẫn quay
đầu lại và nhìn Ngũ Lục Thất đang buông cần câu.
Chắc đã quen với sự u
ám của những ngày đông, nên cái nắng mùa xuân có vẻ khiến người ta thấy quá
chói mắt. Thất khẽ nheo mắt, ánh nắng hắt xuống mái tóc mềm mại và chiếu nhỏ giọt
xuống ngọn cỏ đang ngậm trong miệng.
Không giống như sự xa
lạ và thờ ơ trong những lần gặp gỡ trước, vẻ ngoài lười biếng của người đàn ông
này hôm nay khiến Ngũ Lục Thất bất giác nhớ đến con mèo mà anh ta nuôi ở sân
sau. Cậu chủ mèo ta không làm gì vào các ngày trong tuần, vì vậy cậu mèo thích nằm
ngủ dưới bóng cây sau buổi trưa. Ngũ Lục Thất thích thú với sự liên tưởng của
chính mình.
- Cười cái gì? – Thất
cảm thấy khó hiểu, nghĩ chắc đầu óc tên này có vấn đề.
- Không có gì. – Ngũ
Lục Thất uốn đôi mày ưa nhìn của mình cười với một vẻ không chút giấu giếm:
- Chỉ là hành động vừa
rồi của khách quan y hệt như một đứa trẻ ấy.
Tay Thất có chút khó
chịu khi bị người khác trêu chọc trực tiếp như vậy, nhưng tại sao gã không thể
chấp với đối phương, gã bèn quay đầu đi và không thèm nhìn hắn nữa. Ai ngờ,
thay vì kiềm chế, Ngũ Lục Thất lại bật cười sảng khoái hơn. Chờ đến khi hắn đặt
mồi câu thật dễ dàng rồi ném dây câu xuống nước, Thất mới thốt một câu để bịt
miệng đối phương:
- Câu cá đòi hỏi phải
yên tĩnh!
Kỹ năng câu cá của
Ngũ Lục Thất thực sự không giỏi, thậm chí hơi kinh khủng. Tất cả mồi cá cái nào
quăng xuống cũng chui vào bụng cá mà chẳng trúng câu được con nào, thế chẳng
hóa ra là tặng quà chúc xuân cho cá à. Dù thất bại bao nhiêu lần, tên này vẫn mỉm
cười trên môi, không có vẻ ủ rũ chút nào. Thất ngó thấy cũng không khỏi bội phục.
- Kiên nhẫn gớm nhỉ.
– Nhả ngọn cỏ trong miệng ra, Thất buông một câu có vẻ như khen ngợi.
- Những người làm
công việc như chúng tôi không thể vội vàng. – Giả vờ như không nghe thấy giọng
điệu chế giễu của đối phương, Ngũ Lục Thất thừa cơ lúc tay Thất không để mắt tới
bèn tráo mồi rồi nhìn gã nói tiếp:
- Nếu để tuột mấy lần
nữa thì tôi sẽ thôi vậy, chiêu thức của tôi không biết đã bị người ta nhận ra
bao nhiêu lần.
- Ngươi lý sự quá. –
Thất nói đoạn bèn đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, sau đó gã nhặt một cành cây hơi nhọn
trên mặt đất rồi đến bên hồ nhìn chằm chằm vào mặt hồ một lúc rồi chợt vung tay
thật mạnh. Khi rút tay lên thì một con cá diếc đang giãy đành đạch trên cành.
Thất đưa cành cây cho Ngũ Lục Thất và nói nốt nửa câu sau nãy mình chưa nói ra:
- Nhưng tất nhiên,
chúng nó không ăn miếng này.
Trong khi tay Thất
khéo léo làm sạch vảy và nội tạng con cá diếc, Ngũ Lục Thất vẫn đang ngồi bên hồ,
nếu không nhìn con cá diếc trên vỉ nướng hết lần này đến lần khác, thì trông hắn
có vẻ toát ra tiên khí đạo mạo thoát tục lắm.
Ban đầu chỉ là định
ngắm xuân đơn thuần thôi, Ngũ Lục Thất không biết sao lại thành như bây giờ.
Nhưng có người chịu cực vì hắn thì hắn cũng rất vui lòng hưởng thụ.
Những tia lửa bắn liếm
lên thân hình xám ngoét của con cá diếc đã lột vảy, lớp da trắng ban đầu đã
chuyển sang thành màu vàng cháy xém, mùi thức ăn chín bay theo làn gió đến chỗ
Ngũ Lục Thất làm cổ họng hắn ừng ực, không kìm được nước dãi rỏ ra. Cuối cùng,
hắn buông cần câu xuống đi đến đối diện tay Thất ngồi xuống.
- Con cá của mình bắt
thì sao. – Thất đảo cành xâu con cá diếc, tuy hỏi mà không ngước mắt lên.
- Khánh quan, cậu cứ
xem như nãy giờ tôi vừa ngủ chưa tỉnh. – Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Ngũ Lục
Thất nhếch mép nở nụ cười toe toét:
- Đừng để bụng mấy lời
nói bậy bạ nhé.
Nửa ngày trời Thất
không nói một lời nào, có lẽ là kinh ngạc trước sự vô sỉ của Ngũ Lục Thất. Mãi
đến khi con cá diếc trên vĩ nướng đã chín kỹ, gã mới nhét cành gỗ vào tay Ngũ Lục
Thất và tự mình lấy một ít nước để dập lửa.
Ngũ Lục Thất không hề
tỏ ra xấu hổ trước món cá nướng không phải do mình bỏ công ra bắt được, đợi sau
khi hết nóng thì hắn đã thoải mái cắn miếng cá cho vào miệng.
Đúng là cá được nuôi ở
rừng sâu suối ngọt có khác, thịt cá không những không có mùi tanh như bên ngoài
mà thậm chí còn có vị ngọt nhẹ, da nướng mềm vừa phải. Thật sung sướng như thú
thần tiên khi được lên miền đất quý báu như chốn thiên đường hạ giới này.
- Tiếc là không có muối.
– Sau khi ăn hết con cá nướng một cách thỏa mãn, Ngũ Lục Thất lau miệng và chép
miệng nhận xét như thế.
Tay Thất nghe vậy một
bên vầng trán hơi nhếch lên.
Nhìn thấy vẻ mặt đối
phương nguy hiểm như đang muốn thanh toán mình, Ngũ Lục Thất vội chêm thêm một
câu:
- Nhưng tài nấu nướng
của khách quan thật đáng kinh ngạc, e là ngay đến ngự trù của hoàng gia dù giỏi
cách mấy cũng không thể so sánh với món cá nướng này.
- Miệng lưỡi giảo hoạt.
– Thất lạnh lùng đáp lại một câu, trong ánh mắt hiện ra vẻ như đang cười.
6. Vì duyên phận một
đến hai đi, hai người cũng kết nhau thành bạn. Hôm ngày đại lễ Hạ khánh, Ngũ Lục
Thất mời tay Thất làm khách đến nhà chơi, Thất được mời vào trước ai dè tay chủ
nhà này chơi ngông nhảy phóc lên mái nhà nghêu ngao uống rượu ngắm trăng cho có
thi vị.
Trời nhiều mây thế
này lấy đâu ra trăng mà ngắm. Tay Thất như có điều gì đó ái ngại trong lòng
nhưng vẫn lên mái nhà như ý Ngũ Lục Thất muốn.
Nhà của Ngũ Lục Thất
nằm cách xa trung tâm thành, vốn ít có người qua lại. Thêm lễ mừng hôm nay người
ta đều đi lên phố cả rồi, nơi làng xóm này càng trở nên hoang vắng. Chỉ có tiếng
ve tiếng ếch không biết ngủ mới chịu tạo sinh khí cho ngôi nhà này thôi.
Khi Ngũ Lục Thất uống
hơi ngà ngà say, đám mây ban đầu ngưng tụ thành một lớp sương mù đen đột nhiên
tan ra, để lộ một chút vầng trăng sáng. Nhìn thấy vầng trăng sáng này, hắn bỗng
trở nên thơ mộng. Nhưng trong bụng vốn không thủ hàng, hắn nghĩ mãi cũng không
ra được bài thơ nào.
Nghĩ miết một hồi Ngũ
Lục Thất mới nhớ ra một bài thơ vịnh ánh trăng hắn đã học ngay tức thì từ một
văn nhân tính cách hào sảng nâng chén rượu lên lắc đầu ngâm nga trước ánh trăng
rằng:
“Ngước nhìn một mảnh
trăng bao la, là lòng tôi không bao giờ lịm tắt.”
Thất chưa bao giờ chạm
trán với những tay văn nhân chơi chữ này nên không nói một lời nào, chỉ thấy
Ngũ Lục Thất nghiêng người về phía mình, đưa tay ôm lấy cổ mình rồi cười khúc
khích:
- Khách quan, để tôi
xem cho cậu một quẻ nhé.
- Ngươi biết xem bói
à? – Thất ngó thấy động tác của Ngũ Lục Thất có hơi rệu rã, tự nhiên cũng hơi bất
ngờ khi hắn cúi mình xuống hỏi một cách nhẹ nhàng không gây tiếng động. Nhưng
không biết tại sao tay này lại đột nhiên chuyển từ thơ sang bói nữa.
- Đương nhiên! Tôi có
người cõi trời giúp cho đó, đã bói là chuẩn, khác với bọn thầy bói giá áo túi
cơm ở ngoài! – Ngũ Lục Thất vừa nói vừa như bấm đốt tay, miệng đọc lâm râm. Bất
chợt hắn ngừng động tác lại quay sang nhìn chằm chằm vào Thất, nghiêm nghị nói:
- Khách quan, quẻ nói
không bao lâu nữa cậu sẽ trải qua một trận sinh tử, kiếp nạn này nguy hiểm khác
thường, thập tử nhất sinh đó!
Nghe những lời như vậy,
mặt Thất không hề tức giận, ngược lại còn thích thú hỏi:
- Ngươi xem bói cho
người ta thế hả?
- Đừng bảo không tin
nhé! Trước giờ tôi không giả dối đâu. – Ngũ Lục Thất trở nên khó chịu, nhìn chằm
chằm trả lời:
- Khách quan, nếu
không muốn thế, tôi sẽ cải mệnh cho cậu, giữ cho cuộc đời cậu bình an, thế nào?
- Cuộc đời bình an? –
Thất lặp lại lời nói của hắn, thoáng tắt nụ cười và nhìn về xa xăm. Những người
qua lại trên con phố chính, nào là người đàn bà bồng con, nào là ông gánh hàng
bán đường, cặp trai gái đi thả đèn trên sông v.v. trên gương mặt họ đều lộ rõ
niềm vui. Các quán rượu hai bên đường càng đông đúc hơn, những chiếc đèn lồng
thắp lửa đỏ cam phản chiếu đêm đen sáng như ban ngày. Nào ca hát, nào nhảy múa,
khung cảnh sôi động tưng bừng khắp mọi nơi.
Nhưng sự sôi động đó
không liên quan gì đến gã.
- Quên đi. – Thất lắc
đầu rồi than:
- Không có ý nghĩa gì
đâu!
- Sao lại không có ý
nghĩa! – Ngũ Lục Thất không biết có bị ông bà về nhập hay không đã phấn khích
cao giọng phản bác:
- Trên thế gian này
thiếu gì chuyện có ý nghĩa! Nếu cậu không muốn đi xem một mình thì tôi thì tôi
sẽ đi cùng cậu xem từng cái một!
Thất nhìn thấy hai má
hắn ửng hồng, biết hắn đã say nên không đáp lại tiếng nào nữa, mặc kệ Ngũ Lục
Thất tự nói tự diễn, đợi khi hắn nghịch ngợm đủ rồi thì gã bế hắn xuống đưa vào
trong nhà.
- Khách quan. – Trong
khi Thất đang kéo góc chăn đắp cho hắn, đang định rời đi, người đó vốn đang
thiu thiu buồn ngủ đột nhiên nắm lấy cạnh áo của gã nói nhẹ nhàng:
- Tôi sẽ cải mệnh
thay cậu, được chứ.
Thất im lặng nhìn Ngũ
Lục Thất rồi dịu giọng trả lời:
- Được!
Cũng không biết là gã
đã chán cuộc sống đâm chém liếm máu mỗi ngày thật sự hay chỉ là đang nói đùa với
Ngũ Lục Thất thôi.
7. Lão cáo già cuối
cùng cũng lòi đuôi rồi.
Sau đại lễ Hạ khánh
không bao lâu, tên thủ lĩnh đã ra lệnh truy sát Thất với tội danh làm phản.
Thất không ngạc nhiên
với kết quả này, gã thậm chí hơi kính phục sức chịu đựng của lão thủ lĩnh.
Nhưng thế không có nghĩa là gã sẵn sàng trở thành con cá nằm trên thớt mặc cho
người ta giết mổ.
Sau khi đả thương mấy
vị lão làng trong liên minh, Thất cũng bị trọng thương. Gã không nghĩ đến điều
đó mà lao thẳng về phía cánh rừng ở Tây Thành. Điều khiến gã cảm thấy ngạc
nhiên là Ngũ Lục Thất cũng đang ở đó.
Trông thấy tay Thất
đang bị thương, Ngũ Lục Thất đầu tiên khẽ cay màu rồi sau đó thở dài, nói:
- Khách quan, tôi đã
nói là tôi xem bói chuẩn lắm mà.
Thất không nói năng
gì, chỉ tiện tay chùi máu trên mặt rồi cười một cách tự giễu mình:
- Xem ra cuộc đời
bình an này tôi cầu không được rồi.
- Cầu được chứ. – Ngũ
Lục Thất cất tiếng ngắt lời gã, trong ánh mắt hơi có vẻ do dự, nhưng hắn vẫn tiếp
tục nói:
- Tôi đã đồng ý cải mệnh
giúp cậu mà.
Chẳng đợi Thất trả lời,
Ngũ Lục Thất lại tự cất giọng nói một mình:
- Hệ thống, thôi miên
hắn đi.
Đây là câu cuối cùng
Thất nghe được trước khi bất tỉnh.
8. Khi Thất tỉnh lại,
gã không cảm nhận được nỗi đau do thương tích trên người mình đáng lẽ phải có,
cơ thể gã giờ đây cũng không cử động nổi, gã cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy Ngũ Lục
Thất đang mặc bộ đồ vốn bị dính máu của mình và tự nói chuyện một mình với
không khí.
- Hệ thống, ngươi có
chắc thẻ này không có tác dụng phụ chứ?
- Ta không lo lắng
sao được! Tiền rao cháo múc mà! Ta phải nhận xứng đáng số tiền ta trả chứ!
- Với cách thể hiện của
ngươi hồi trước ta thật không thể tin tưởng ngươi hoàn toàn được.
Hệ thống? Là cái gì
thế? Thất đang bối rối nhìn bóng dáng của Ngũ Lục Thất, nhất thời chỉ thấy đau
đầu như búa bổ, gã mấp máy đôi môi khô khốc, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn.
- Ngũ Lục Thất. – Gã
cất tiếng gọi.
Người bị gọi tên giật
nảy mình đơ ra một chốc, cứ quay lưng về phía Thất một hồi lâu hắn mới từ từ
quay mình lại nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc:
- Khách quan, cậu tỉnh
rồi à.
- Ngươi làm gì ta thế
hả? – Thất nghiến răng, không ngờ cuối cùng mình lại bị xử trong tay một người
mà mình tin cậy.
Nhìn ánh mắt đầy thù
địch của Thất, Ngũ Lục Thất tức khắc hiểu chuyện gì đang xảy ra và vội vàng giải
thích rằng:
- Đừng lo lắng, tôi
không làm hại cậu đâu. Tác dụng phụ của thẻ trị liệu hết rồi, sau nửa giờ nữa
là cậu có thể hoạt động lại như thường rồi.
- Thẻ trị liệu? – Câu
nói lạ lẫm này khiến Thất không khỏi nhíu mày hạ giọng nói:
- Còn hệ thống gì đó
mà ngươi nói, đó là gì?
- Cậu nghe hết rồi à.
– Ngũ Lục Thất lấy tay xoa giữa lông mày mình với vẻ không biết làm sao, đã hư
bình rồi thì phá toẹt luôn:
- Quả nhiên là hệ thống
tồi, không đáng tin một chút nào.
Khi nói xong câu này
Ngũ Lục Thất bước đến trước mặt Thất để gã nhìn thấy chính mình trong hình hài
của “Ngũ Lục Thất.”
- Thật ra, chúng ta
đã biết nhau lâu hơn nhiều so với những gì cậu biết. – Ngũ Lục Thất nhìn chằm
chằm vào đồng tử hơi co lại vì ngạc nhiên của tay Thất, và cuối cùng đã chọn
cách nói ra sự thật:
- Ngày hôm đầu tiên cậu
đến tìm tôi là lần thứ mười bảy chúng ta gặp nhau.
9. Ngũ Lục Thất không
phải đến từ thế giới này, hắn đến từ thế kỷ 21. Hắn vốn là một cư dân bình thường
trên đảo Tiểu Kê. Vào một ngày nọ hắn bị kéo vào thế giới này bởi một hệ thống
không tài nào hiểu nổi.
Hệ thống đã giao cho hắn
một nhiệm vụ - cứu vị vai nam chính của thế giới này khỏi bị tru sát bởi liên
minh và ổn định trật tự thế giới. Ban đầu Ngũ Lục Thất từ chối, lòng nhiệt tình
của hắn thì đúng là có, nhưng hắn cũng có ý thức về bản thân. Những chuyện đại
loại như giải cứu thế giới thực sự nằm ngoài tầm khả năng của hắn.
“Không phải ngẫu
nhiên mà cậu đến, có lẽ vài năm trước đó, tôi đã vì nghĩa không do dự anh dũng
đi hiến thân vì hòa bình thế giới.” Ngũ Lục Thất trả lời như thế.
Tuy nhiên, thái độ của
hệ thống càng cứng rắn hơn, “nếu anh từ chối thì vai chính sẽ bị giết trong thế
giới ban đầu.”
Kết quả là Ngũ Lục Thất
buộc phải đóng vai “anh hùng” để đi giải cứu một người vốn không có quan hệ gì
với mình.
Dù vậy, độ khó của
nhiệm vụ cao một cách lạ kỳ, Ngũ Lục Thất đánh đâu thua đó, thua đâu đánh đó, cứ
vậy đã mười sáu lần cài đặt lại mà vẫn chưa có lần nào thành công.
Lần thứ nhất hắn còn
chưa được sự tín nhiệm của Thất thì đối phương đã bị giết rồi.
Lần thứ hai hắn âm thầm
sắp xếp để Thất hạ thủ trước một bước, chẳng dè ít không đấu lại nhiều, Thất chết
vì trọng thương.
Lần thứ ba, liên minh
xem hắn như một mối đe dọa buộc Thất phải tự vẫn để đổi lấy mạng sống cho hắn.
...
Lần thứ mười sáu, hắn
và Thất rời khỏi nước Huyền Vũ từ sớm, thậm chí đã trải qua một cuộc sống ổn định,
nhưng cuối cùng họ đã thất bại.
Đến lần thứ mười bảy,
Ngũ Lục Thất đột nhiên tỉnh ngộ, và cuối cùng hắn cũng hiểu ý định của hệ thống
khi thiết kế ngoại hình của họ giống nhau như vậy.
Hệ thống nói:
- Hãy cứu lấy vai nam
chính và duy trì sự ổn định của thế giới.
Vậy tại sao mười sáu
cái chết trước đó không làm cho thế giới sụp đổ mà cứ cài mới lại vô hạn? Ngũ Lục
Thất không quan tâm đến điều đó trước đây, nó giống như một bản làm lại thất bại
của một trò chơi một máy chủ. Nhưng bây giờ hắn hiểu rồi – bởi vì mình vẫn còn
sống.
Hắn đã từng hỏi Thất
hết lần này đến lần khác, tại sao không thử thay đổi cách sống? Đây là sự thăm
dò suốt thời gian dài và thận trọng của hắn đối với các quy tắc. Và câu trả lời
của Thất luôn là "không có ý nghĩa gì đâu", đây là câu trả lời thẳng
thắn nhất của quy tắc dành cho hắn - không phải là vô nghĩa, nhưng tôi không
cho phép điều đó.
Kịch bản quy định rằng
chỉ có thể có một chàng “Thất” tồn tại thôi, đây là điều mà Ngũ Lục Thất lẽ ra
phải hiểu sau những thất bại trước đó, nhưng đáng trách hắn vừa ngu ngốc vừa chậm
chạp, đến bây giờ hắn mới hiểu ra quy tắc ngầm trong nhiệm vụ này.
Bây giờ, sau nhiều lần
sửa đổi quy tắc hết lần này đến lần khác, Ngũ Lục Thất cuối cùng đã tìm ra giải
pháp duy nhất, trên thực tế, nó không tài nào đơn giản – hắn tạm thời đóng thay
vai của “nam chính” để chịu trận bị giết lần này, nhằm đổi lấy trật tự mà thế
giới này nên có.
10. Sau khi Ngũ Lục
Thất thú nhận mọi chuyện, hắn giơ tay rút ra một tấm thẻ có kết cấu kỳ lạ từ
trên không, hắn bước tới và dán tấm thẻ lên trán Thất, Thất cảm thấy có chút
mát mẻ trên trán, giây sau hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng tấm thẻ đã biến mất
sau khi ánh sáng vàng lóe lên.
- Cái gì đây? – Thất
nghiến răng hỏi.
- Thẻ sửa trí nhớ,
tôi đã viết tất cả các nội dung, và sau khi tôi chết, nó sẽ có hiệu lực. – Ngũ
Lục Thất nhanh chóng trả lời, ấy vậy mà vẫn càu nhan than vãn:
- Cái hệ thống ho lao
này sắp chết. Tôi đã mất rất nhiều tiền tiết kiệm để mua thẻ này. Đừng lãng phí
nó nhé, khách quan.
- Ngũ Lục Thất, sao ngươi
dám! – Đôi mắt của Thất dán chặt vào khuôn mặt của Ngũ Lục Thất, và đôi đồng tử
đỏ hoe dường như máu ứa ra. Gã muốn đứng dậy để ngăn chặn hành vi tìm đến cái
chết của Ngũ Lục Thất, nhưng tác dụng phụ của lá bài ma trước đó vẫn chưa biến
mất, gã thậm chí còn không thể thực hiện một động tác đơn giản như nâng cánh
tay lên.
- Có gì mà dám hay
không dám? Chẳng qua là tôi có muốn hay không thôi. – Ngũ Lục Thất cau mày cười,
rồi nói tiếp:
- Lại nữa, ‘dây tơ hồng
bằng sợi sắt kéo cũng không cứng ngón ve vãn uyên ương của tôi đâu'. Câu này là
đích thân tôi thốt ra. Làm sao tôi có thể tự hủy hoại nhãn hiệu của mình được?
Mặc dù cuộc làm ăn này tôi chỉ lỗ chứ không lời, nhưng thấy chúng ta quen nhau
đã lâu như vậy, thôi thì không lấy tiền của khách quan nữa.
- Khách quan, các quy
tắc sẽ sớm không còn ràng buộc được cậu. – Ngũ Lục Thất nhìn vào mắt Thất một lần
nữa và nhìn chính mình trong mắt gã ta:
- Tôi đã từng nói đến
tình cảm của người đời, cậu có thể tự hiểu được mà.
- Còn lời hứa của cậu
thì sao? – Thất dường như mất hết sức lực trong tích tắc, cụp mắt xuống để che
đi sự yếu mềm trong đôi mắt không muốn bị người khác nhìn thấy, gã cắn từng lời
rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta cảm động rơi lệ.
- Cậu phải luôn ở bên
cạnh tôi chứ.
- Tôi sẽ không bao giờ
thất hứa. – Ngũ Lục Thất nói, đột nhiên nghiêng người về phía trước. Những đầu ngón tay hơi lạnh của hắn chạm vào bờ
má đầy máu của Thất khẽ mân mê lay động. Thất ngước mắt nhìn chằm chằm vào đôi
mắt đỏ hoe của người trước mặt, và thực sự tìm thấy một cảm xúc kỳ lạ trong đôi
mắt đen sâu hoắm mù sương của Ngũ Lục Thất – đó là niềm vui và an lòng có thể
có được sau khi tất cả trần ai đã lắng xuống.
Thất không hiểu ý
nghĩa bên trong, nhưng trong tiềm thức gã muốn tránh ánh mắt này, vậy mà Ngũ Lục
Thất lại không thể vì gã. Vẫn từ từ tiến lại gần, cho đến khi hai đầu mũi chạm
vào nhau, hơi thở quyện vào. Đây là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm, nhưng Thất
không thể nào giải thích được rằng tại sao khi họ càng sáp lại gần hơn đó lại
là điều rất đỗi bình thường.
Tuy nhiên, người trước
mặt gã ta dừng lại và duy trì cảm giác xa cách nhột nhạt này, Thất cảm thấy Ngũ
Lục Thất đang khẽ thở dài trên môi, và sau đó dường như bên tai có một nụ cười
khẽ khúc khích. Nhưng khi Ngũ Lục Thất đứng dậy và rút lui, Thất không thể nắm
bắt được cảm xúc nào trong đôi đồng tử đen đó, anh chỉ có thể nhìn Ngũ Lục Thất
gạt khóe mắt đỏ hoe của mình, sau đó kéo mũ trùm đầu đội lên. Khoảnh khắc cầm thanh
rựa lên và quay đi, hắn thốt ra một câu không nặng cũng không nhẹ:
11. Sau này, ngươi sẽ
là Ngũ Lục Thất.
THE END
[1] Kinh trập tức là tiết xuân phân bắt
đầu, là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 và kết thúc vào
khoảng ngày 20 hay 21 tháng 3 Tây lịch.
Nhận xét
Đăng nhận xét