C
|
huông
điện thoại reo ở nhà Warren với giọng nói ảm đạm của một mục sư ở đầu dây bên
kia muốn gặp Ed Warren, hẳn là phải có điều gì đó nghiêm trọng xảy ra rồi. Như ở
đây là trường hợp búp bê Annabelle chẳng hạn.
Đồng ý với đánh giá của mục sư rằng có gì đó mang tính chất
ma quỷ đang tác quái, Ed Warren đã chấp nhận lời mời này. Sau đó, vị linh mục
đã cho Ed số điện thoại và tên của hai cô gái trẻ. Sau khi nói chuyện với vị
linh mục, Ed lập tức gọi cho số điện thoại đã nhận được đó. Và khi đã liên lạc
được một trong hai người y tá, Ed khẳng định sự tồn tại của vấn đề mà họ gặp phải
và nói rằng mình và vợ đang trên đường tới gặp họ đây.
Mặc dù giao thông thông suốt trên xa lộ ngày hôm đó, nhưng
nhà Warren phải mất hơn một giờ để đến được địa chỉ của khu căn hộ hiện đại.
Sau khi đỗ xe, hai người bước đến cửa trước và Ed bấm chuông. Ông mang theo một
máy ghi âm, máy ảnh, và một cái cặp đen. Có tiếng bước chân từ bên trong, có tiếng
mở khóa, và khi cửa mở ra thì người tiếp đón họ là Deirdre Bernard, một cô gái trẻ
hấp dẫn nhưng tinh tế, độ tuổi khoảng hai mươi lăm. Ed và Lorraine Warren giới
thiệu bản thân, và sau đó đã được dẫn vào căn hộ.
Cô y tá trẻ dẫn hai người nhà qua một phòng khách rộng rãi
rồi vào trong nhà bếp. Cal Randell và vị hôn thê của mình, Lara Clifton, đang
ngồi tại bàn nhâm nhi tách cà phê. Deirdre giới thiệu hai người nhà Warren với
họ, nhưng hai người trẻ tuổi này nói rất ít, sự nghiêm trọng co rút trên gương
mặt họ có thể giải thích cho điều đó. Hai vợ chồng Warren sau đó vào chỗ ngồi với
những người khác tại bàn. Sau khi đưa băng ghi âm vào máy, Ed bật máy và nhấn
nút xác nhận thời gian, ngày tháng, địa chỉ, họ và tên của các đối tượng liên
quan.
Ed bắt đầu nói: “Được rồi. Tôi muốn nghe toàn bộ câu chuyện,
ngay từ ban đầu. Ai ở đây có thể cho tôi biết?”
Deirdre nói: “Cháu có thể,”
Ed hướng dẫn tiếp: “Được rồi. Cal, Lara, xin vui lòng thêm
bất kỳ chi tiết nào nếu Deirdre bỏ lỡ”,
Deirdre nói: “Thực ra có tới hai câu chuyện. Một chuyện bắt
đầu hồi đầu tuần với Cal. Câu chuyện còn lại là về Annabelle. Nhưng cháu cho rằng
chúng đều nói về Annabelle cả. Cháu không chắc nữa.”
Ed lập tức hỏi: “Ai là Annabelle?”
Lara trả lời: “Cô ấy thuộc về Deirdre,”
Lorraine hỏi: “Thuộc
về?”. “Annabelle là một thứ gì đó có sinh mạng à?”
Deirdre lặp lặp lại một cách giễu cợt: "Nó có sống hay không à? Nó di chuyển. Nó
hành động như con người. Nhưng không, cháu không nghĩ là nó đang sống.”
Lara nói, chỉ tay qua bàn: “Annabelle trong phòng khách. Nó
đang ngồi trên ghế sofa.”
Lorraine nhìn sang bên trái của cô, vào phòng khách. “Các bạn
đang nói về con búp bê đó à?”
Lara trả lời: “Đúng vậy,” “Con búp bê lớn đó đấy”. “Nó là
Annabelle. Nó có thể di chuyển!”
Ed đứng dậy và bước vào phòng khách để kiểm tra con búp bê.
Nó rất lớn và nặng, bằng kích thước của một đứa trẻ bốn tuổi, đang ngồi với hai
chân duỗi dài trên ghế sofa. Đôi mắt đen vô hồn liếc nhìn Ed, vệt sơn vẽ miệng
làm cho nó có một nụ cười mỉm đầy ma quái. Chỉ nhìn mà không chạm vào nó, Ed
sau đó quay trở lại nhà bếp.
Ed hỏi Deirdre: “Vậy con búp bê này đến từ đâu?”
Deirdre trả lời: “Đó là một món quà. Mẹ cháu tặng nó cho
cháu vào ngày sinh nhật vừa qua.”
Ed hỏi tiếp: “Có lý do nào mà cô ấy lại mua cho cháu một
con búp bê không?”
Cô y tá trẻ trả lời. “Không. Có lẽ mẹ muốn tặng cháu cái gì
đó mới lạ, như một vật để trang trí chẳng hạn,”
Ed nói tiếp: “Được rồi. Vậy mọi người bắt đầu nhận thấy có
những hiện tượng lạ xảy ra khi nào?”
Deirdre nói: “Khoảng một năm trước. Con búp bê bắt đầu tự
di chuyển xung quanh căn hộ này. Ý cháu không có nghĩa là nó đứng dậy và đi
xung quanh, hoặc bất kỳ điều gì như thế mà là khi chúng cháu đi làm về nó sẽ
không bao giờ ở cùng một nơi mà chúng cháu đã đặt nó.”
Ed yêu cầu: "Hãy giải thích điều đó chi tiết hơn một
chút xem."
Búp bê Annabelle trong phim cùng tên. Tuy nhiên, đây là con búp bê làm bằng sứ được sử dụng trong phim giả tưởng. Thực tế thì Annabelle ngoài đời là một con búp bê bằng vải. |
Lara nói thêm: “Đúng
thế đấy, và nó còn làm hơn thế nữa
cơ. Con búp bê này cũng di chuyển khỏi phòng của nó nữa. Một đêm nọ chúng cháu
về nhà thì con búp bê Annabelle này nó đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh cửa
trước. Nó đang quỳ! Điều buồn cười về nó là khi chúng cháu cố gắng để làm cho
nó quỳ thì nó cứ ngã xuống. Không thể
giữ nó ở tư thế quỳ xuống được. Rồi lần khác, chúng cháu thấy nó ngồi trên ghế
sofa, mặc dù khi chúng cháu rời khỏi căn hộ vào buổi sáng thì nó đang ở trong
phòng của Deirdre với cánh cửa đã khóa lại!”
Lorraine hỏi: “Còn điều gì khác không?”
Deirdre nói: “Còn. Nó cũng thường để lại cho chúng cháu những
tờ ghi chú nhỏ và tin nhắn. Nét chữ viết nhìn như của một đứa trẻ nhỏ vậy.”
Ed hỏi: “Những tờ giấy đó nói gì?”
Ed
nói thẳng thừng: “Có vẻ như ai đó đã có chìa khóa căn hộ của các cháu và muốn
chơi một trò đùa bệnh hoạn đây,”
Deirdre
nói: "Đó chính xác là những gì chúng cháu nghĩ. Vì vậy, chúng cháu đã làm
những việc nhỏ như đặt các dấu vết trên các cửa sổ và cửa ra vào hoặc sắp xếp
những tấm thảm để bất cứ ai đến đây sẽ để lại một dấu vết nào đó mà chúng cháu
có thể nhìn thấy. Nhưng không lần nào chứng minh được là có một kẻ xâm nhập bên
ngoài lẻn vào nhà cả.”
Lara nói thêm: “Khi con búp bê này di chuyển xung quanh các
phòng, chúng cháu đã nghi ngờ là do gã ăn trộm nào đó thì bỗng có một điều khác
thường xảy ra. Vào đêm khi mà con búp bê Annabelle đang ngồi trên giường của
Deirdre cũng bình thường mọi ngày, thì khi chúng cháu về đến nhà, chúng cháu
phát hiện có máu trên mu bàn tay của nó, và có ba giọt máu trên ngực của nó!”
Deirdre nói buột miệng: “Chúa ơi, điều đó thực sự làm chúng
cháu hoảng sợ.” Ed hỏi họ: “Các cháu có nhận thấy bất kỳ loại hiện tượng kỳ quái
nào khác xảy ra trong căn hộ nữa không?”
Lara nói: “Một lần vào dịp Giáng sinh, chúng cháu thấy một
chiếc giày nhỏ bằng sô-cô-la nằm trên máy cát-xét mà không ai trong số chúng
cháu đã mua nó cả. Có thể nó đến từ Annabelle,”
Lorraine hỏi: “Khi nào thì các cháu đã quả quyết rằng có một
linh hồn gắn liền với búp bê này?”
Deirdre trả lời: “Chúng cháu biết điều gì đó bất thường
đang xảy ra. Con búp bê quả thực đã tự di chuyển sang phòng khác. Nó dịch chuyển
ở các tư thế khác nhau: tất cả chúng cháu đều nhìn thấy như vậy. Nhưng chúng
cháu muốn biết tại sao. Có một lý do chính đáng nào khiến con búp bê lại di
chuyển như vậy không? Vì vậy, Lara và cháu đã liên lạc với một người phụ nữ làm
nghề lên đồng. Lúc đó có lẽ là khoảng một tháng, hoặc có thể sáu tuần sau khi tất
cả các sự việc kỳ quái này bắt đầu xảy ra.”
“Vậy các cháu đã tìm thấy điều gì?”
Deirdre nói với nhà Warren: “Chúng cháu biết được rằng có một
cô bé đã qua đời trên mảnh đấy này. Cô bé lúc ấy mới bảy tuổi và tên cô là
Annabelle – Annabelle Higgins. Linh hồn của cô bé nói là cô đã chơi ở đây từ
lâu trước khi căn hộ này được xây dựng. Cô bé nói đó là thời điểm mà cô bé cảm
thấy rất vui. Và bởi vì tất cả mọi người xung quanh đây đều đã trưởng thành, họ
chỉ quan tâm đến công việc của họ, cho nên không có một ai mà cô bé có thể chơi
cùng, ngoại trừ chúng cháu! Annabelle cảm thấy rằng chúng cháu sẽ có thể hiểu
được cô ấy. Đó là lý do tại sao cô bé bắt đầu nhập vào con búp bê này. Tất cả
những gì Annabelle muốn là được yêu thương, và vì vậy cô ấy hỏi liệu mình có thể
ở lại với chúng cháu và nhập vào con búp bê được không. Chúng cháu cảm thấy
không thể nào từ chối được? Vì vậy, chúng cháu đã chấp nhận!”
Ed xen vào: “Chờ một chút đã. Ý của cháu là gì khi nó nói
nó muốn nhập vào con búp bê? Có phải
là nó đề nghị được chiếm hữu con búp bê không?”
Deirdre trả lời: “Dạ phải, theo như cháu hiểu thì là thế.
Cháu nghĩ cũng làm vậy cũng không có hại gì lắm. Chúng cháu làm nghề điều dưỡng
mà, chúng cháu thấy cảnh đau khổ mỗi ngày. Chúng cháu rất cảm thông với những
ai phải chịu đau khổ. Bắt đầu từ đó, chúng cháu gọi nó là búp bê Annabelle luôn.”
Lorraine hỏi: “Các cháu có làm bất cứ điều gì khác nữa với
búp bê sau khi đã biết được rằng nó bị sở hữu bởi một linh hồn bé gái tên
Annabelle không?”
Deirdre nói: “Không có. Nhưng tất nhiên bây giờ nó không chỉ
là một con búp bê nữa mà là Annabelle.
Chúng cháu không thể lờ đi sự thật đó được.”
Ed yêu cầu tiếp: “Được rồi, trước khi các cháu nói tiếp,
chúng ta hãy nhắc lại nhé. Trước hết, cháu nhận được con búp bê cho ngày sinh
nhật của mình. Sau một thời gian thì nó bắt đầu di chuyển, hoặc tự chuyển chỗ và
gây chú ý. Điều này làm các cháu tò mò, vì vậy các cháu quyết định có một buổi
gọi hồn, và một linh hồn xuất hiện tự gọi mình là Annabelle Higgins. Linh hồn được
cho là của một bé gái bảy tuổi này hỏi liệu nó có thể ở với các cháu bằng cách
nhập vào con búp bê hay không. Các cháu đã đồng ý vì lòng nhân hậu của mình.
Sau đó, các cháu đổi tên con búp bê thành Annabelle luôn. Tất cả mọi việc là vậy
đúng không?”
Deirdre và Lara nói: “Dạ đúng thế đấy ạ.”
Ed hỏi: “Rồi có lúc nào các cháu thấy hồn ma của cô bé ấy ở
trong căn hộ này không?”
Cả hai cô gái trả lời: “Không.”
Ed nói: “Các cháu nói có một thứ bằng sô-cô-la đã từng xuất
hiện ở đây một lần phải không? Vậy còn có bất cứ điều gì khác lạ xảy ra mà các
cháu không thể giải thích không?”
Deirdre nhớ lại: “Có lần một bức tượng tự bay lên khắp căn
phòng, sau đó nó rơi xuống sàn. Không ai trong chúng cháu ở gần bức tượng cả,
nó nằm ở phía bên kia của căn phòng. Sự việc này làm chúng cháu vô cùng sợ
hãi.”
Ed nói tiếp: “Hãy để tôi hỏi các cháu một cái gì đó khác.
Các cháu không nghĩ rằng việc quan tâm quá nhiều đến con búp bê là không nên
ư?”
Deirdre chêm vào: “Nó
không phải là một con búp bê! Cái chúng cháu quan tâm là linh hồn của
Annabelle!”
Lara nói: “Đúng vậy!”
“Ý chú là, trước
khi các cháu biết chuyện về linh hồn của Annabelle kìa?”
Deirdre nói: “Chúng cháu cũng không rõ nữa. Nhưng giờ đây
khi nhìn lại, có lẽ chúng cháu không nên tin quá nhiều vào con búp bê. Quả thực
vào lúc đầu, chúng cháu cũng chỉ nghĩ con búp bê là linh vật vô hại mà thôi. Nó
không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai cả... ít nhất là cho đến cái ngày gọi hồn
đó.”
Lorraine hỏi: “Các cháu vẫn nghĩ rằng thứ di chuyển con búp
bê là linh hồn của một cô bé gái à?”
Lara trả lời: “Cháu không biết nó còn có thể là gì khác nữa
cơ chứ?”
Cal buột miệng nói: “Đó là một con búp bê tà thuật chết tiệt,
cháu đã nói với mọi người về điều đó trong một thời gian dài trước đây. Con búp
bê chỉ muốn lợi dụng mọi người mà thôi ...”
Ed đáp lời Cal: “Được rồi anh bạn trẻ, tôi nghĩ tới lúc
cháu nói ra ý kiến của mình rồi!”
Cal nói: “Cháu nói thẳng là cháu không ưa con búp bê này,
và nó cũng chẳng ưa gì cháu. Nó là một vật có tâm trí, những con búp bê bình
thường thì đâu có vậy, phải không? Vì vậy, ngay từ đầu, cháu đã không nghĩ rằng
cái việc nó di chuyển xung quanh căn hộ này là hay ho gì đâu.”
Ed nói: “Cháu kể thêm về những việc đã xảy ra với cháu đi,”
Lara động viên: “Nói với họ về những giấc mơ đi.”
Cal nói: “Được rồi. Con búp bê này làm cháu mơ thấy những
giấc mơ tồi tệ và lặp đi lặp lại. Nhưng những gì cháu sắp nói không hẳn là một
giấc mơ bởi vì bằng cách nào đó chúng đã xảy ra với cháu ngoài đời rồi. Lần gần
nhất là khi cháu ngủ ở nhà, một giấc ngủ thật sâu. Trong khi cháu đang nằm,
cháu thấy mình thức dậy. Cháu cảm nhận có gì đó không đúng, cháu nhìn quanh
phòng, nhưng mọi thứ vẫn không có gì lạ. Nhưng sau đó khi cháu nhìn xuống chân mình,
cháu thấy con búp bê giẻ rách Annabelle này. Nó từ từ trượt lên cơ thể của cháu,
nó di chuyển lên phía ngực của cháu rồi dừng lại. Sau đó, nó đưa hai cánh tay của
nó ra, một tay chạm vào một bên cổ của cháu, tay còn lại chạm vào phía bên kia
cổ giống như dây nối nguồn điện vậy. Sau đó, cháu thấy mình bị nghẹt cổ. Cháu
đã quằn quại và cố gắng để đẩy con búp bê ra khỏi ngực, nhưng cứ như thể là
cháu đang đẩy một bức tường vậy, bởi vì nó không
di chuyển chút nào cả. Cháu y như là bị bóp cổ đến chết vậy, cháu không thể
thoát ra được cho dù có cố gắng thế nào đi nữa.”
Ed hỏi tiếp: “Tôi hiểu rồi, nhưng vị linh mục nói với tôi rằng
cháu bị tấn công trên cơ thể. Vậy đây
có phải là vụ tấn công mà cháu muốn nói tới không?”
Cal khẳng định: “Không phải đâu ạ. Vụ tấn công đó xảy ra
khi chỉ có Lara và cháu đang ở với nhau trong căn hộ này. Lúc đó khoảng mười
hay mười một giờ đêm, và chúng cháu đang xem qua bản đồ cho chuyến du lịch tiếp
theo. Mọi thứ khi đó đều rất yên tĩnh. Rồi đột nhiên, cả hai chúng cháu nghe thấy
âm thanh trong phòng ngủ của Deirdre làm chúng cháu nghĩ rằng ai đó đã đột nhập
vào căn hộ. Cháu lặng lẽ đứng dậy và đi nhẹ nhàng đến cửa phòng ngủ mà lúc đó
đã bị đóng lại. Cháu đợi cho đến khi những tiếng động dừng lại, sau đó cháu cẩn
thận mở cửa đi vào trong và bật đèn. Không có ai ở trong đó cả! Ngoại trừ con
búp bê Annabelle bị ném trên sàn nhà trong một góc phòng. Cháu đi vào phòng một
mình và bước tới con búp bê để xem liệu có bất cứ điều gì bất thường đã xảy ra
không. Tuy nhiên, khi cháu tới gần con búp bê thì cháu có một cảm giác rất rõ rằng
dường như có ai đang đứng đằng sau cháu. Cháu lập tức quay ngoắt lại và ...”
Lara chen vào: “Anh ấy sẽ không muốn nói tiếp về cái trải
nghiệm đó đâu. Thực ra thì khi Cal quay lại cũng không có ai ở đó cả, nhưng anh
đột nhiên hét lên và nắm lấy ngực của mình. Anh ấy đau quặn cả người, bị xuất
hiện những vết cắt và chảy máu khi cháu chạy đến chỗ của anh. Máu tung lên cả
cái cáo sơ mi anh đang mặc. Cal run rẩy, sợ hãi và chúng cháu mau chóng trở lại
phòng khách. Sau đó chúng cháu cởi áo sơ-mi của ảnh lên và thấy trên ngực ảnh
xuất hiện những thứ gì đó trông như vết cắt từ móng vuốt!”
Ed hỏi: “Chú có thể nhìn qua có được không?”
Cal nói: "Nó biến mất rồi chú ạ.”
Deirdre nói thêm vào: “Chính cháu cũng nhìn thấy các vết cắt
trên ngực của ảnh nữa.”
Ed hỏi: “Có tổng cộng bao nhiêu vết cắt?”
Lara nói: “Có bảy vết. Ba vết nằm thẳng đứng, bốn vết nằm
ngang.”
“Những vết cắt đó có tạo ra cảm giác gì đặc biệt không?”
Cal nói với ông: “Tất cả các vết cắt đều rất nóng, như là bị
phỏng vậy.”
Ed hỏi: “Trước giờ cháu có bị vết cắt hoặc vết thương ở
vùng ngực đó trước khi những hiện tượng kỳ lạ xảy ra không?”
Chàng trai trẻ trả lời: “Không có ạ.”
“Cháu có mất đi ý thức trước hoặc sau khi vụ tấn công xảy
ra không?”
Cal tiếp tục trả lời: “Không ạ.”
Lorraine muốn biết: “Mất khoảng bao lâu thì các vết thương
của cháu lành lại?”
Cal nói: “Chúng lành lại gần như ngay lập tức ạ. Chúng liền
lại một nửa vào ngày hôm sau, và hoàn toàn liền lại vào ngày tiếp theo nữa.”
Ed hỏi: “Có bất cứ điều gì khác xảy ra kể từ thời điểm đó
không?”
Họ đồng thanh trả lời: “Không ạ.”
“Vậy ai là người mà các cháu liên hệ đầu tiên khi vụ việc xảy
ra?”
Deirdre trả lời cho Ed và Lorraine: “Chúng cháu đã liên lạc
với một linh mục Tân giáo tên là Kevins.”
Lorraine hỏi: “Tại sao các cháu quyết định gọi ông ấy thay
vì một bác sĩ?”
Deirdre trả lời: “Vì cháu không nghĩ ra ai khác trên đời
này sẽ tin cái dấu móng vuốt trên ngực Cal đến từ ma quỷ cả. Bên cạnh đó, chúng
cháu đều đồng ý rằng các vết cắt không quan trọng bằng việc làm cách nào mà Cal lại bị tấn công như
vậy. Chúng cháu muốn biết liệu điều này sẽ có xảy ra một lần nữa hay không. Vấn đề của chúng cháu không biết hỏi ai bây
giờ!”
Lorraine hỏi: “Có lý do cụ thể nào mà tại sao các cháu lại
gọi điện cho Cha Kevins không?”
Deirdre nói: “Có ạ. Chúng cháu tin tưởng ông ấy. Ông ấy giảng
dạy gần đây, tại một trường cao đẳng, bên cạnh đó cháu và Lara đều biết ông ấy
là người thế nào.”
“Cháu đã kể gì cho linh mục?” Ed hỏi
“Toàn bộ câu chuyện – về Annabelle và cách nó di chuyển như
thế nào, đặc biệt là về những vết cắt của Cal,” Deirdre đáp. “Lúc đầu chúng cháu
sợ rằng ông ấy sẽ không tin, nhưng mọi chuyện đều ổn – ông tin chúng cháu. Mặc
dù”, cô nói tiếp “ông nói ngày nay ông chưa bao giờ nghe những thứ như vậy. Lúc
đó chúng cháu cực hoảng sợ, cháu hỏi ông nghĩ gì về những chuyện đã xảy ra với
chúng cháu?”
“Ông ấy trả lời thế nào?” Ed hỏi.
“Ông nói ông không muốn suy đoán”, Deirdre đáp. “Nhưng có vẻ
ông cảm thấy đó là vấn đề tâm linh, có thể rất hệ trọng, rồi ông bảo ông sẽ
liên hệ với ai đó cao hơn trong nhà thờ – Cha Everett”.
“Ông ấy đã làm thế,” Ed nói với cô ấy.
Lara lo lắng hỏi ông bà Warren, “Cô chú nghĩ ai đã làm việc
đó lên ngực Cal?”
“Chúng ta hãy bàn về việc đó một lát”, Ed trả lời. “Trước hết,
để hoàn tất, để tôi hỏi các bạn vài câu. Việc này đã từng xảy ra với các bạn
trước đây chưa – với bất kì ai trong số các bạn?”
“Chưa”, họ trả lời.
“Liệu cái tên Annabelle hay Annabelle Higgins có ý nghĩa gì
với các bạn trước khi vụ tai nạn này xảy ra không?”
“Không,” họ trả lời
“Mặc dù các bạn chưa bao giờ nhìn thấy linh hồn ở đây, Cal
nói rằng cậu ấy cảm thấy có ai đó trong phòng trước khi cậu ta bị thương…”
“Có thứ gì đó ở
đây”, Lara khẳng định. “Thực vậy, cháu không thể chịu đựng việc ở đây thêm nữa.
Chúng cháu quyết tìm căn hộ mới. Chúng cháu đang chuyển nhà!”
“Tôi e rằng nó chẳng giúp ích được nhiều cho các bạn đâu.”
Ed phũ phàng nói. “Ý chú là sao?” Deirdre ngạc nhiên hỏi.
“Nói chính xác hơn, các bạn đã vô tình mang một hồn ma vào
căn hộ này – và vào trong chính cuộc sống của các bạn. Các bạn sẽ không thể
tránh xa nó được dễ dàng thế đâu.”
Câu nói của Ed dấy lên nỗi phiền muộn có thể hiểu được. Một
cách cẩn trọng, ông và Lorraine giữ im lặng, cho phép ba bạn trẻ trấn tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, Ed nói. “Chúng tôi sẽ giúp các bạn, bắt đầu
từ lúc này. Hôm nay. Điều đầu tiên tôi muốn các bạn làm là gọi cho Cha Everett
và nhờ ông ghé qua đây. Sau đó thì các bạn phải hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại
sao Cal lại bị vết móng vuốt xấu xí đó trên ngực. Tôi có thể dùng điện thoại
không?
Ed không gặp khó khăn gì khi liên lạc với linh mục
Episcopal người đang đợi điện thoại của ông. Trong lúc này, Lorraine đi vào
phòng khách tìm kiếm sự có mặt của linh hồn trong căn hộ. Sau cuộc gọi, cả ông
bà Warren đều trở lại phòng khách cùng với những người khác.
“Được rồi,” Ed nói ngắn gọn, “Khi Cha Everett đến, cha sẽ
tiến hành lễ cầu an, một lễ trừ tà cho căn hộ.”
“Cháu biết nó,” Cal tuyên bố “Cháu biết sẽ dẫn đến điều này
mà”.
“Vâng, tôi nghĩ cháu biết” Ed nói “Nhưng tôi không chắc có
ai trong số các bạn biết lý do tại sao. Hãy bắt đầu rằng, không có Annabelle! Chưa từng có. Các bạn bị lừa. Tuy nhiên, chúng
ta đang đối mặt với một hồn ma ở đây. Việc búp bê di chuyển khi các bạn ra khỏi
căn hộ; các dòng chữ xuất hiện trên giấy da, ba giọt máu đặc trưng hiện hình;
cùng với cử chỉ của con búp bê tất cả đều có ý nghĩa. Có ý nghĩa tức là có một trí thông minh đứng đằng sau những hoạt động
của con búp bê. Nhưng những hồn ma – linh hồn con người – đơn giản là chúng
không thể gây ra những hiện tượng tự nhiên và căng thẳng này. Chúng không có sức
mạnh. Thay vào đó, thứ đã chiếm giữ nơi đây là linh hồn phi nhân.
“Phi nhân sao?” Cal lúng túng hỏi.
“Ma quỷ,” Ed liền
trả lời. “Thông thường, con người sẽ không bị ma quỷ phi nhân làm phiền, trừ
khi họ làm điều gì đó mang thế lực này vào cuộc sống của mình. Và, rất tiếc tôi
phải nói rằng chính các bạn đã làm điều gì đó mang ác quỷ vào cuộc sống của các
bạn.”
“Như thế nào?” Deirdre khẩn nài muốn biết.
“À, ở hầu hết trường hợp các bạn đều nhầm lẫn trung thực
nhưng trong trường hợp này, các bạn đã phạm phải sai lầm,” Ed đáp: “Sai lầm đầu
tiên là các bạn đã dành quá nhiều chú ý cho con búp bê. Các bạn thấy đấy, lý do
tại sao linh hồn di chuyển búp bê trước tiên là để thu hút sự chú ý về nó. Một
khi nó đã có sự chú ý từ các bạn, nó sẽ lợi dụng các bạn. Thay vì đáp lại sự
chăm sóc và quan tâm của các bạn thì chúng chỉ mang đến cho bạn sự sợ hãi, thậm
chí là thương tích. Đây là bản chất của linh hồn phi nhân; nó tiêu cực và thích
gây đau thương. Ngay từ lúc đầu lẽ ra các bạn không nên khoan dung với hoạt động
phi tự nhiên này. Tuy nhiên, thay vì chấm dứt mọi chuyện ngay từ lúc đầu, nó
khơi gợi sự tò mò của các bạn và nó hiển nhiên thu hút sự chú ý từ các bạn một
cách siêu nhiên.
“Sai lầm tiếp theo của các bạn được gọi là phương tiện,” Ed
tiếp tục. “Bất kì ai thực hiện chức năng như người lên đồng đều không biết mình
bị các thực thể sử dụng như một loại công cụ giao tiếp. Trong suốt buổi gọi hồn,
linh hồn phi nhân này sẽ cho bạn những thông tin sai lệch. Ma quỷ là kẻ dối
trá. Nó thường được gọi là Ông Tổ Nói Dối. Vâng, bạn bị lừa bởi một linh hồn dối
trá, và vô tình bạn đã tin tưởng Hắn. Mặc dù vậy, sai lầm nghiêm trọng nhất của
bạn là cho phép linh hồn làm điều nó
cần ‘di chuyển vào con búp bê.’ Đó là điều nó muốn và nó lợi dụng sự thiếu hiểu
biết của các bạn về sự tồn tại của nó để làm như vậy.
“Tại sao?” Lara hỏi.
“Bởi vì để thực sự can thiệp vào cuộc sống của các bạn, ma
quỷ bằng cách nào đó có được sự cho phép của các bạn để làm như vậy. Và thật
không may, thông qua ý chí tự do của các bạn, nó đã có được sự cho phép đó. Nó
giống với việc đưa cho một tên điên khẩu súng nạp đầy đạn vậy.
“Vậy thì con búp bê bị chiếm hữu?” Deirdre hỏi.
Linh hồn không chiếm hữu đồ vật: Linh hồn chiếm hữu thể xác con người. |
Ed dừng lại để xem có còn câu hỏi nào nữa không, nhưng
không ai hỏi cả.
“Giờ thì, chuyện đã xảy ra với Cal đầu tuần này,” Ed tiếp tục,
“không sớm thì muộn cũng sẽ đến thôi. Thực ra, tất cả các bạn đều đang đứng trước
nguy cơ bị linh hồn này chiếm hữu, đây là điều mà sau này nó thực sự sẽ làm.
Nhưng Cal lại không tin vào trò chơi đố chữ, vì thế cậu ấy là mối đe dọa với thực
thể. Bằng cách này hay cách khác, một cuộc đối đầu sắp nổ ra. Và chuyện gì xảy
ra ư? Là kẻ khởi đầu cuộc chiến, nó cố gắng bóp cổ Cal đến chết. Khi việc đó thất
bại, nó cắt cậu ấy bằng vết móng vuốt đặc trưng. Chúng tôi đã thấy vết móng vuốt
này trong những trường hợp khác: nó là dấu hiệu cảnh báo một sự hiện diện của
linh hồn phi nhân. Lần này các bạn đã thoát nạn dễ dàng. Nếu linh hồn này ở đây
thêm một hay hai tuần nữa, có thể tất cả các bạn đều bị giết.”
“Có phải linh hồn ác quỷ này… này đang ở trong căn hộ
không?” Lara bối rối hỏi.
“Vâng, tôi e là vậy,” Lorraie trả lời. “Chỉ có duy nhất một
thực thể liên quan nhưng hành vi của nó hoàn toàn không thể đoán được.”
Lời của ông bà Warren dường như gây ảnh hưởng sâu sắc. “Mày
có thực, phải vậy không?” Deirde nói một cách hoài nghi.
Chuông cửa reo. Cha Everett đã tới. Cuộc phỏng vấn kết thúc
trong bếp khi Deirdre đứng dậy ra mở cửa. Mặt trời sắp lặn trong vòng một giờ,
Ed nóng lòng làm lễ đọc kinh cho ngôi nhà, loại bỏ con búp bê và về nhà.
Khi nhà Warren dọn dẹp đồ đạc của họ, Cha Everett – người
mà Ed và Lorraine chưa từng gặp trước đây – bước vào bếp. Một người đàn ông
trung nhiên cao to, vị linh mục Episcopal rõ ràng không thoải mái với vai trò
là người trừ tà. Sau màn chào hỏi sơ bộ, Ed nói với vị linh mục rằng theo phán
đoán của ông, linh hồn chịu trách nhiệm cho hoạt động nguy hiểm này là ma quỷ,
nó vẫn còn ở trong căn hộ và cách duy nhất để đuổi nó đi là thông qua sức mạnh
của những từ được viết trong câu kinh ban phước và trừ tà.
“Tôi hoàn toàn không quen với khoa học nghiên cứu ma quỷ (Quỷ
học),” Cha Everett thú nhận. “Làm sao ông biết có một linh hồn như vậy đứng đằng
sau sự nhiễu loạn này?”
“Vâng, trong trường hợp này, không quá khó để quyết định,”
Ed thẳng thắn nói. “Những linh hồn này hoạt động theo những cách đặc trưng. Việc
đang diễn ra ở đây căn bản chỉ là giai đoạn phá hoại của hiện tượng. Một linh hồn,
trong trường này là linh hồn ma quỷ phi nhân, bắt đầu di chuyển búp bê khắp căn
hộ thông qua nhiều phương tiện khác nhau. Một khi nó khơi gợi sự tò mò của các
cô gái – đây chính là mục đích của linh hồn trong việc di chuyển búp bê – họ đã
mắc sai lầm có thể dự đoán là mang một người lên đồng về đây, chính họ đã đưa vấn
đề xa hơn một bước. Bà ấy trong trạng thái thôi miên nói với họ rằng hồn ma của
một bé gái tên Annabelle đang nhập vào búp bê. Giao tiếp qua người lên đồng, thực
thể săn tìm những cảm xúc yếu đuối của các cô gái và thông qua buổi gọi hồn bòn
rút sự cho phép từ họ để thực hiện công việc của nó. Bởi vì ma quỷ là một linh
hồn tiêu cực, hiển nhiên sau đó nó sẽ bắt đầu gây ra hiện tượng tiêu cực: nó
làm dấy lên nỗi sợ hãi thông qua các bước di chuyển quái dị của con búp bê; nó thực hiện các ghi chú viết tay đáng lo
ngại; nó để lại một lượng máu trên
con búp bê; và cuối cùng nó thậm chí còn tấn
công chàng trai trẻ, Cal, trên ngực với một dấu móng vuốt đẫm máu.
“Ngoài hoạt động, Lorraine cũng đã thấy rõ rằng linh hồn
phi nhân này đang ở với chúng ta. Lorraine là người có khả năng thấu thị tuyệt
vời, và bà chưa bao giờ sai về bản chất của linh hồn đang hiện diện. Tuy nhiên,
nếu Cha muốn đi một bước xa hơn, chúng ta có thể thách thức thực thể ngay bây
giờ bằng sự khiêu khích tôn giáo. Cha sẽ có thể tự mình chứng kiến.”
“Không, ta không nghĩ thế,” Cha Everett đáp. “Sao ta không
chỉ làm những thứ cần phải làm?”
Trong trường hợp này, việc đọc thần chú trừ tà – ban phước
lành làm linh mục mất năm phút để thực hiện trong mỗi phòng của căn hộ. Kinh
ban phước lành Episcopal cho ngôi nhà là tài liệu dài bảy trang mà bản chất
hoàn toàn tích cực. Thay vì đặc biệt trục xuất thực thể tà ác ra khỏi ngôi nhà,
nó lại nhấn mạnh vào việc lắp đầy ngôi nhà bằng sức mạnh tích cực – Sức mạnh của
Chúa.
Không có khó khăn hay rủi ro trong quá trình ban phước. Khi
xong việc, vị linh mục sau đó ban phước cho các cá nhân có mặt ở đó, và sau khi
làm như vậy, ông tuyên bố tất cả đều tốt Lorraine cũng xác nhận rằng căn hộ và
mọi người đã được tự do khỏi thực thể linh hồn nguy hiểm.
Ed và Lorraine đã xong việc, sau đó họ rời khỏi và bắt đầu
về nhà. Theo yêu cầu của Deirdre, cũng như để phòng ngừa hiện tượng này lại tái
diễn trong căn hộ thêm lần nữa, nhà Warren đã mang con búp bê nhồi vải lớn đi
cùng với họ. Đặt Annabelle ở hàng ghế sau xe ô-tô, Ed quyết định tránh đi trên
đường cao tốc sẽ an toàn hơn trong trường hợp thực thể vẫn chưa tách rời khỏi
con búp bê vải. Linh cảm của ông đã đúng.
Trong nháy mắt, Ed và Lorraine Warren cảm thấy họ là đối tượng
của lòng hận thù ác độc. Sau đó, tại mỗi khúc cong nguy hiểm trên đường, chiếc
xe mới của họ bắt đầu chết máy, khiến tay lái và phanh đều bị hỏng. Liên tiếp lặp
lại, chiếc xe suýt gây va chạm. Tất nhiên, dừng xe lại và ném con búp bê vào rừng
sẽ rất dễ dàng. Nhưng nếu vật báng bổ không chỉ đơn giản là ‘dịch chuyển’ trở về
căn hộ của các cô gái, thì ít nhất nó sẽ đặt bất cứ ai tìm thấy nó vào tình trạng
nguy hiểm.
Lần thứ ba chiếc xe chết máy dọc đường, Ed thò tay vào túi
màu đen, lấy ra một cái lọ, và rảy nước thánh lên con búp bê vải, làm dấu thánh
giá trên nó. Sự nhiễu loạn trong chiếc xe dừng lại ngay lập tức, cho phép vợ chồng
Warren về nhà một cách an toàn.
Vài ngày sau đó, Ed để con búp bê ngồi trên ghế sát bàn làm
việc của ông. Lúc đầu con búp bê bay lên vài lần, sau đó nó rơi xuống có vẻ bất
động.
Tuy nhiên, trong những tuần tiếp theo, nó bắt đầu xuất hiện
ở các phòng khác nhau trong căn nhà. Khi nhà Warren đã đi khỏi và nhốt con búp
bê trong tòa nhà văn phòng bên ngoài, đến lúc họ trở lại khi mở cửa chính ra họ
thường tìm thấy nó ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành của Ed ở trên lầu.
Hóa ra là Annabelle đến cùng một “người bạn,” một con mèo
đen, mà thường bị nhập bên cạnh búp bê. Con mèo sẽ lén rình rập xung quanh tầng
lầu, chú ý đặc biệt tới những quyển sách và các đồ vật khác trong phòng làm việc
của Ed; sau đó quay lại phía con búp bê và bị hóa nhập từ đầu xuống.
Dĩ nhiên Annabelle ghét các giáo sĩ. Trong quá trình theo
dõi trường hợp, việc ông bà Warren tham khảo ý kiến các linh mục Episcopal liên
quan đến vụ việc trong căn hộ của các y tá trẻ là cần thiết. Trở về nhà một
mình vào một buổi tối, Lorraine khiếp sợ bởi tiếng gầm gừ dữ dội vang lên khắp
nhà. Sau đó, khi bà đang nghe ghi âm trên máy trả lời điện thoại, thì có các cuộc
gọi liên tục từ Cha Kevin. Tiếng gầm gừ ghê rợn mà bà vừa nghe lúc nãy trong
căn nhà vang lên giữa hai bản ghi âm cuộc gọi của cha được ghi lại.
Một ngày nọ Cha Daniel Mills, một nhà trừ tà Công giáo, đã
làm việc với Ed và hỏi về món đồ mới trong văn phòng – Annabelle.
Ed nói với Cha Daniel về trường hợp và đưa cho cha giấy tờ
để cha xem qua. Sau khi nghe Ed tường thuật những gì đã xảy ra, vị linh mục nhặt
con búp bê vải lên và thoải mái nói: “Mày chỉ là một con búp bê vải, Annabelle ạ.
Mày không thể làm hại bất cứ điều gì cả.” Rồi vị linh mục ném con vật nhồi bông
lại trên ghế.
“Đó là điều tốt hơn hết cha đừng nên lặp lại,” Ed cười to cảnh
báo ông. Tuy nhiên khi Cha Daniel ghé qua chào tạm biệt Lorraine, rời khỏi một
giờ sau đó, bà đã năn nỉ ông lái xe phải đặc biệt cẩn thận, và nhấn mạnh rằng
ông hãy gọi cho bà ngay khi ông đến nhà xứ. “Tôi thấy rõ thảm kịch xảy ra với vị
linh mục trẻ đó,” Lorraine nói “nhưng ông phải đi con đường của mình.”
Điện thoại reo sau đó vài giờ. “Lorraine”, Cha Daniel nói
“Tại sao con lại bảo ta phải lái xe cẩn thận?”
“Bởi vì,” bà nói với ông, “xe của cha sẽ mất kiểm soát: cha
sẽ gặp tai nạn.”
“Vâng, con nói đúng,” ông nói dứt khoát, “hệ thống phanh bị
hỏng: ta suýt mất mạng trong vụ tai nạn giao thông. Xe của ta đã trở thành đống
sắt vụn.”
Cuối năm đó, một cuộc họp xã hội lớn diễn ra tại nhà của
gia đình Warren, Lorraine và Cha Daniel vào phòng riêng để trò chuyện một lúc.
Bằng sự trùng hợp kỳ lạ, Annabelle đã di chuyển vào căn phòng đó ngày hôm trước.
Trong khi nói chuyện với Lorraine, vị linh mục nhìn thấy đồ vật trang trí trên
tường chuyển động nhanh. Đột nhiên, cái chuỗi răng Lợn rừng dài hai mươi bốn
inch ở trên phát nổ do lực va đập. Nghe tiếng ồn kì lạ này, các vị khách khác
ngay lập tức tập trung về căn phòng, cùng lúc đó một người trong đám đông lo xa
đã chụp ảnh lại. Khi rửa ra, bức ảnh bình thường ngoại trừ ở trên con búp bê là
hai đèn hiệu ánh sáng, cả hai đều chỉ về hướng của Cha Daniel Mills.
“Vào một dịp khác,” Ed kể lại, “Tôi đang ở trong văn phòng,
làm việc với trinh sát điều tra về vụ giết người có liên quan đến ma thuật
trong khu vực. Là một cảnh sát ông đã chứng kiến nhiều loại tội ác; ông ấy hoàn
toàn không phải dạng người dễ ‘sợ hãi’.
“Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, Lorraine gọi tôi lên
lầu để nhận một cuộc gọi đường dài. Tôi bảo viên trinh sát ông ấy cứ thoải mái
xem quanh phòng làm việc của tôi, nhưng phải cẩn thận và đừng chạm vào bất cứ
thứ gì bởi vì chúng đến từ những trường hợp mà ma quỷ được gọi hiện lên.
“À, khi tôi mới đi khỏi chưa đầy năm phút thì viên trinh
sát đã xuất hiện trên lầu ngay người trắng bệch ra. Khi tôi hỏi ông ấy chuyện
gì đã xảy ra, ông từ chối cho tôi biết,” Ed nhớ lại, cười toe toét. “Ông ấy cứ
lẩm bẩm con búp bê, con búp bê vải là có
thực…” Tất nhiên, ông ấy đang nói về Annabelle. Con búp bê nhỏ đó đã thuyết
phục ông ta! Thực ra, khi tôi nhớ lại chuyện đó, các cuộc họp của tôi với viên
trinh sát kể từ ngày hôm đó đều ở văn phòng ông ta.”
“Mới tuần trước, một vụ tương tự vừa xảy ra tại đây.
Lorraine thêm vào. “Khi Ed đang ở Scotland, chúng tôi kêu thợ mộc ghé qua để
đóng thêm tủ sách trong phòng ông ấy. Người thợ mộc lên lầu và hỏi liệu tôi có
thể chuyển con búp bê vải Annabelle đến chỗ khác để ông có thể tiếp tục làm việc
không. Thực lòng, con búp bê làm tôi sợ. Nhưng Ed không có đây nên tôi phải di
chuyển nó.
Những vật ô uế như con búp bê Annabelle có ảnh hưởng của
nó. Khi bạn chạm vào chúng, hào quang con người của bạn trộn lẫn với chúng. Sự
thay đổi này ngay lập tức thu hút các linh hồn; cũng giống như cài chuông báo
thức vậy. Do đó, để bảo vệ mình, tôi ban phúc cho mình bằng nước thánh sau đó
“ban phúc” cho con búp bê vải bằng hình chữ thập nước thánh. Khi tôi hỏi người
thợ mộc rằng ông có muốn ban phúc cho mình không, ông liền cười xuề nói rằng
ông không tin vào ma quỷ hay tôn giáo, rồi ông bảo tôi ông bỏ qua chuyện nước
thánh.
“Bây
giờ, con mèo mướp của chúng tôi, Marcie, nằm quanh phòng làm việc của Ed như nó
vẫn thường làm. Ngay khi tôi nhặt con
Annabelle
lên để dời nó ra khỏi phòng, lông con Marcie dựng lên và nó bắt đầu rít lên
trong nỗi sợ hãi đau đớn. Nó lách mình ra ngoài cửa rồi bắt đầu tạo ra tiếng gọi
lạ mà tôi chưa bao giờ nghe một con mèo làm vậy trước đây. Marcie kêu không dừng
cho đến khi tôi mở cửa văn phòng và cho nó ra ngoài nắng. Người thợ
Ngoài đời thật, Annabelle là một con búp bê vải, và hai vợ chồng Warren đã cất giữ và phong ấn nó trong Bảo tàng nhà Warren của mình. |
“Thật khó để con người chấp nhận sự tồn tại của cái gì mà họ
vốn không tin vào nó” Ed khẳng định.
“Tuy nhiên, việc thiếu hiểu biết cho
phép linh hồn tiêu cực này tự mình điều khiển cuộc sống của ba người trẻ tuổi
không thận trọng. Giá như họ biết linh hồn độc ác như vậy tồn tại, thì rất có
thể hôm nay chàng trai trẻ sẽ không bị tấn công bằng vết móng vuốt của con quái
thú.”
Tuy
nhiên, nhiều người cho rằng khái niệm về linh hồn là không hợp lý hoặc không có
cơ sở. Họ nói rằng hiện tượng này là một ảo ảnh, hay một ảo giác, hoặc là nó
không hề tồn tại. Tốt nhất, hoạt động này có thể được giải thích bằng khoa học.
Hoặc có thể nó? Gần đây, nhà Warren đề cập chủ đề này trên truyền hình toàn quốc.
Dịch giả: Nguyễn Thành Sang.
Nhận xét
Đăng nhận xét